Home » Chương 9: Không dễ lừa gạt

Chương 9: Không dễ lừa gạt

Bạch Mộ Thần tội nghiệp nhìn Tiểu Lục, lại nhìn Bạch Mộc Cận, nước mắt cũng sắp chảy ra, nhìn nhìn vào nghiên mực trong tay mình, gần như thỏa hiệp.

Thế nhưng Bạch Mộc Cận lại chắn phía trước hắn, ngồi xổm xuống kéo Bạch Cao Hiên lên, nói: “Hiên đệ, đệ hồ nháo như vậy, nếu như bị phụ thân cùng tổ mẫu biết thì sợ là sẽ bị phạt mất, còn không mau đứng lên đi!”

“Ta không đứng! Ta muốn các ngươi bồi thường nghiên mực cho ta! Nếu không ta sẽ không đứng dậy!” Bạch Cao Hiên chơi xấu đã quen, cho rằng toàn gia mọi người đều phải sủng ái hắn. Quá khứ đúng thật là như thế, bất quá bây giờ Bạch Mộc Cận thấy hắn làm ra bộ dạng tiểu hài tử này liền dị ứng.

“Hứa ma ma, còn không đem Nhị thiếu gia nâng dậy! Hắn thế này còn ra thể thống gì nữa! Truyền ra ngoài lại khiến mọi người chê cười!” Bạch Mộc Cận thấy hắn không cảm kích, trực tiếp ra lệnh của vú nuôi của Bạch Cao Hiên.

Hứa ma ma nhàn nhã ở một bên xem trò vui, Nhị thiếu gia được sủng ái nhất trong nhà, ngày thường muốn gì được nấy, mặc dù khi dễ Đại thiếu gia thì cũng không một ai nói hắn làm sai. Cho nên, bà căn bản không có ý định quản Nhị thiếu gia.

“Đại tiểu thư, vẫn là người khuyên nhủ Đại thiếu gia đi, nô tỳ không có bản lĩnh này.” Hứa ma ma không đem Bạch Mộc Cận vào trong mắt. Mặc dù là đại tiểu thư con vợ cả, nhưng bây giờ người quản lý phủ là Lục thị, các bà đương nhiên là nghe lệnh của phu nhân.

Bạch Mộc Cận mặc dù là tức giận nhưng không có biểu hiện ra ngoài. Trái lại, dùng ánh mắt yếu đuối nhìn chằm chằm Hứa ma ma, không mặn không nhạt, nói: “Hứa ma ma, mẫu thân và tổ mẫu chắc chắn sẽ trách tội ngươi. Một thiếu gia ngoan ngoãn như vậy lại bị các ngươi dạy hư, làm ra hành động vô lý như thế này. Truyền ra ngoài, mặt mũi phủ Quốc công ta vất đi đâu? Các ngươi hầu hạ Nhị thiếu gia thành thế này, sợ rằng một người cũng không thể thoát tội đi?”

Hứa ma ma nghe xong quả nhiên thay đổi sắc mặt. Mặc dù bà không để Đại tiểu thư vào mắt, nhưng lão phu nhân cùng lão gia cũng không dễ lừa gạt. Nếu lão phu nhân mà nghe thấy cái gì, sợ rằng người đầu tiên bị trách phạt chính là bà.

Thế là bà rơi vào đường cùng, chỉ có thể hơi làm dáng, đi khuyên bảo Bạch Cao Hiên: “Nhị thiếu gia tốt của ta a, chỗ phu nhân có rất nhiều nghiên mực tốt! Nghiên mực của Đại thiếu gia thì có gì mà phải hiếm lạ?”

Lời này mặc dù nghe như là khuyên bảo, thế nhưng trong giọng nói rõ ràng thể hiện sự khinh thường Bạch Mộ Thần. Nhị thiếu gia mặc dù nhỏ tuổi, nhưng có phu nhân là đương gia, tương lai chỉ sợ phủ quốc công này sẽ là của Nhị thiếu gia. Một cái nghiên mực thôi, so với tước vị và tài sản của phủ Quốc công, thật sự là không có gì để hiếm lạ.

Bạch Mộ Thần đỏ ửng mặt, lại không dám phát tiết. Tiểu Lục đứng bên cạnh hắn, liên tục kéo kéo: “Đại thiếu gia, không bằng cho Nhị thiếu gia đi! Náo đến chỗ lão phu nhân thì người cũng không được gì!”

Bạch Mộc Cận trừng Tiểu Lục, nha đầu này quả nhiên là tai họa! Đệ đệ nàng chỉ sợ bị nha đầu này cổ động nên mới biến thành mềm yếu.

Tiểu Lục thấy được ánh mắt của Bạch Mộc Cận, trong lòng rét lạnh. Đại tiểu thư này, từ khi nào mà ánh mắt lại trở nên đáng sợ như vậy. Nàng nuốt nước miếng, không dám nói gì nữa.

Bạch Cao Hiên nghe Hứa ma ma khuyên xong, không chỉ không từ bỏ, mà còn được một tấc tiến thêm một bước. Bò dậy, hắn chạy đến giật nghiên mực ở trong tay Bạch Mộ Thần, hung dữ  nói: “Ngươi đập vỡ nghiên mực của ta, đã thế ta cũng đập vỡ nghiên mực của ngươi. Coi như hòa!”

“Hiên đệ, tốt hơn là đệ để nghiên mực xuống.” Bạch Mộc Cận nói nhàn nhạt, trong mắt có một tia lạnh băng.

Bạch Cao Hiên bị nàng nhìn đến cứng thân thể lại. Ánh mắt kia của đại tỷ u lãnh như của ác quỷ, thật sự dọa người. Dù sao hắn cũng chỉ là một đứa nhỏ tám tuổi, mặc dù ngang ngược kiêu ngạo nhưng vẫn chưa trầm ổn. Cầm nghiên mực trong tay, không biết là nên đập hay trả lại Bạch Mộ Thần.

“Ngươi… Các ngươi đều bắt nạt ta!” Bạch Cao Hiên ác nhân cáo trạng trước.

Bạch Mộc Cận cười nhìn hắn, vẻ mặt chế nhạo: “Nghiên mực này, vẫn là trả lại cho Thần nhi đi, mẫu thân tự nhiên sẽ mua vừa lòng đệ.”

Bạch Cao Hiên nghe xong, lại tức giận, vì sao hắn phải nghe lời của đại tỷ vô dụng? Mẫu thân mới là đương gia chủ mẫu phủ quốc công! Hắn có gì mà phải sợ.

Thế là đem nghiên mực giơ lên cao, chuẩn bị nện xuống, miệng còn cười dữ dằn: “Hắc hắc… không chịu cho ta, vậy thì ai cũng đừng hòng có được!”

“Dừng tay!” Một tiếng hét lớn truyền đến từ phía cửa.
Chia sẻ truyện với mọi người :
 
Copyright © 2015 Độc Tiếu