Chương 8: Nhị đệ vô sỉ
Đăng bởi Lãnh Tĩnh
Đăng lúc 10:34 AM
Một ngày này, Bạch Mộ Thần
đi học về, Bạch Mộc Cận mang theo Uyên Ương và Hỉ Thước đến chỗ Bạch Mộ Thần
đưa điểm tâm, tất cả đều là món hắn thích ăn.
Từ sau khi trùng sinh, đây
là lần đầu tiên Bạch Mộc Cận đi gặp đệ đệ của mình. Nhớ lại kiếp trước, sau khi
nàng lập gia đình không lâu thì đệ đệ táng thân biển lửa. Nàng cho rằng đó là
chuyện ngoài ý muốn, chỉ thương tâm chứ không hề hoài nghi trò mèo trong đó. Lục
thị cùng Bạch Vân Hề nhẫn tâm, tàn độc này, sợ là không chỉ muốn tiền đồ của Mộ
Thần, mà còn muốn cả tính mạng của đệ ấy.
Nàng vừa đi vào Phong uyển của
Bạch Mộ Thần thì đã nghe thấy tiếng cãi vã. Nghe giọng rất giống của Bạch Cao
Hiên. Bạch Cao Hiên chính là đệ đệ song sinh của Bạch Vân Hề.
“Hừ! Ngươi chỉ lớn hơn ta có một tuổi, dựa vào cái gì
mà muốn ta lúc nào cũng thấp hơn ngươi! Ta muốn cái nghiên mực này! Ngươi không
phục thì cứ việc đi mách phụ thân! Xem người tin ngươi hay là ta!” Giọng Bạch Vân Hề mang theo mười phần kiêu ngạo.
Giọng Bạch Mộ Thần không
ngang ngược như vậy, tao nhã nói: “Hiên
đệ, nghiên mực này là mẫu thân cố ý để lại cho ta, không thể cho đệ. Ngày khác,
ta tìm được cái nào tốt hơn thì sẽ cho đệ, đệ không cần gây khó dễ cho ta.”
“Phi! Ta muốn cái này, hừ! Nếu ngươi không cho ta, ta
liền nói với phụ thân là ngươi bắt nạt ta, đập vỡ nghiên mực của ta còn không
chịu bồi thường!”
Bạch Cao Hiên uy hiếp.
Uyên Ương và Hỉ Thước nghe
thế, mặt liền đỏ ửng vì tức. Nhị thiếu gia cũng quá mức không phân rõ phải
trái! Ngày thường dựa vào lão gia sủng ái mà chèn ép đại thiếu gia khắp nơi,
không ngờ còn lén lút bắt nạt người như vậy.
Các nàng định đi vào lại bị
Bạch Mộc Cận ngăn cản, sau đó thì thầm ở bên tai mấy câu. Hỉ Thước vui vẻ
ra mặt, lập tức rời đi.
Bạch Mộc Cận mang theo Uyên
Ương đi vào, hạ nhân trong viện đều đứng xem náo nhiệt, không một ai tiến lên
khuyên nhủ. Bạch Mộc Cận biết mấy năm nay ở bên người hầu hết đến là người của
Lục thị, ít có người tận tâm. Bên cạnh nàng cũng chỉ có hai nha đầu Uyên Ương
và Hỉ Thước do phủ thừa tướng đưa tới là trung thành với tận tâm.
Mọi người thấy Bạch Mộc Cận
đi vào cũng không để ý đến, dù sao đại tiểu thư này cũng là người không có tiền
đồ, một chút tính cách cũng không có. Chỉ sợ dù cho có thấy Nhị thiếu gia cùng
Đại thiếu gia cãi nhau đi nữa thì cũng sẽ đi nói chuyện giúp Nhị thiếu gia.
Bạch Mộc Cận tự nhiên là đem
tâm tư của mọi người vào trong mắt, cũng không thèm để ý, nàng chỉ hỏi: “Thần nhi, có chuyện gì vậy?”
Bạch Cao Hiên thấy Bạch Mộc
Cận đến, cũng không có ý tứ thu liễm lại, chạy thẳng đến bên cạnh Bạch Mộc Cận,
nước mắt lưng tròng, nói: “Đại tỷ, ngươi
tới thật đúng lúc! Thần ca ca bắt nạt ta, hắn đập vỡ nghiên mực của ta còn
không chịu bồi thường!”
Bạch Mộc Cận đã sớm biết
chân tướng, đương nhiên là sẽ không tin tưởng Bạch Cao Hiên bề ngoài giống
thiên sứ mà trong bụng toàn ý nghĩ xấu xa. Nhưng nàng cũng không có biểu hiện
ra ngoài, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Cao Hiên, cười nói: “Chỉ là một nghiên mực thôi, Hiên nhi cũng
phải khóc sướt mướt. Người khác mà nhìn thấy thì sẽ cười nhạo đấy!”
Bạch Cao Hiên nghe xong, kỳ
quái nhìn Bạch Mộc Cận. Ngày xưa khi hắn và Bạch Mộ Thần phát sinh tranh chấp
thì vị đại tỷ này đều đứng về phía của hắn, luôn luôn muốn Bạch Mộ Thần nhường
đệ đệ là hắn.
Bạch Mộ Thần cũng sững sờ,
hơi nghi ngờ nhìn tỷ tỷ ruột của mình, có điều, hắn thông minh không mở miệng
nói chuyện.
Bạch Mộc Cận nhìn Bạch Mộ Thần
giữ chặt nghiên mực Đoan Khê trong tay, tựa hồ thập phần quý trọng. Nàng cũng
nhìn ra, đây là đồ cưới của mẫu thân, đồ của Lục tướng đều là bảo vật vô giá.
Bạch Cao Hiên không cam lòng
lau nước mắt, nói: “Đại tỷ, nhưng nghiên
mực của ta bị hắn đập vỡ rồi, ta muốn ca ca đem nghiên mực của hắn bồi thường
cho ta! Thế mà ca ca lại không chịu!”
Đương nhiên là không thể chịu!
Bạch Cao Hiên mà cũng xứng dùng nghiên mực này? Thật đúng là đáng chê cười!
Bạch Mộc Cận liếc nhìn Bạch
Mộ Thần, trong mắt hắn hơi lộ vẻ sợ hãi, giống như sợ nàng sẽ giúp Bạch Cao
Hiên cướp đi nghiên mực của hắn. Xem ra, trong quá khứ nàng đã làm ra nhiều sự
tình khiến trái tim đệ đệ băng giá.
“Hiên nhi, nghiên mực này là của Thần nhi. Tỷ tỷ cho đệ
một cái khác là được rồi, đệ cần thiết gì phải lấy cái này?” Bạch Mộc Cận hỏi.
Bạch Cao Hiên cũng không phải
là người không biết phân biệt đồ tốt xấu. Lần trước ở thư viện hắn nghe thấy
tiên sinh nói nghiên mực của Bạch Mộ Thần là nghiên mực Đoan Khê cực phẩm, là đồ
tốt có tiền cũng không mua được. Hắn thèm nhỏ dãi từ lâu, nên mới cố ý khiến Bạch
Mộ Thần phá hỏng nghiên mực của hắn, bắt Bạch Mộ Thần đem đồ tốt đền cho hắn.
Bạch Cao Hiên làm bộ dáng ngây
thơ, nói: “Đại tỷ, ngươi thương ta,
nhưng Hiên nhi không nỡ để cho đại tỷ phải tốn tiền. Ta dùng đồ cũ của ca ca là
được rồi, ngươi mua cho ca ca cái mới đi!”
Bạch Mộ Thần nghe xong, quả
thực muốn tức chết, làm bộ làm tịch, thở phì phì nói: “Hiên đệ, nghiên mực này là mẫu thân để lại cho ta! Tuyệt đối không thể
cho ngươi!”
“Nhưng ca ca làm hỏng nghiên mực của ta, đó cũng là do
mẫu thân mua cho ta! Giá trị còn hơn một trăm lượng bạc, tốt hơn cái nghiên mực
cũ rích của ngươi nhiều!”
Bạch Cao Hiên cố ý hạ thấp giá trị nghiên mực của Bạch Mộ Thần, ra vẻ như hắn cầm
nghiên mực của Bạch Mộ Thần chính là phải chịu nhiều uất ức.
Bạch Mộ Cận lắc đầu trong
lòng, quả nhiên cùng loại Lục thị, đều âm hiểm, vô sỉ như nhau. Nàng cười híp mắt,
nói: “Hiên nhi nói đúng, nghiên mực của
Thần nhi không tốt, đương nhiên là không bằng nghiên mực của đệ. Tỷ tỷ đi báo
cáo với mẫu thân, để người mua cho đệ cái tốt hơn. Thiếu gia phủ Quốc công ta
không đến mức không mua nổi một nghiên mực!”
Bạch Cao Hiên nghe xong, mặt
mũi đều nhăn nhúm lại, sao hôm nay đại tỷ lại khác thường như thế, hoàn toàn
không chịu giúp đỡ mình? Không được, hắn muốn chính là nghiên mực này! Bằng không
chẳng phải uổng công đập vỡ nghiên mực hơn một trăm lượng bạc?
Hắn đột nhiên ngồi phịch xuống
đất khóc rống lên, kêu gào: “Đại tỷ cùng
ca ca hùa nhau bắt nạt ta! Các ngươi thấy ta tuổi nhỏ liền khi dễ! Ta sẽ đi
mách phụ thân và tổ mẫu!”
Vừa khóc vừa nháy mắt với
nha đầu mặc y phục màu tím, nha đầu kia là đại nha hoàn trong viện của Bạch Mộ
Thần, tên là Tiểu Lục. Tiểu Lục vừa thấy Bạch Cao Hiên như vậy thì chuyển tâm
tư, liền đứng ra nói: “Đại thiếu gia,
xin người thương xót! Đem nghiên mực đưa cho Nhị thiếu gia đi, nếu như nháo đến
chỗ lão gia cùng lão thái thái thì chỉ sợ Đại thiếu gia sẽ bị trách cứ là không
hiểu chuyện, không nhường nhịn ấu đệ mất!”