Chương 7: Ép Lục thị tự chặt một tay
Đăng bởi Lãnh Tĩnh
Đăng lúc 12:20 PM
“Lão phu nhân minh xét, tức nhi làm sao có thể hạ độc
Hề Nhi cùng Cận Nhi đây? Nhất định là có người hạ độc vì muốn giá họa cho tức
nhi!” Lục thị kiên
quyết không thừa hận. Huống hồ, vết sẹo trên tay Vân Hề là bà cố tình lưu lại,
cũng để khi sau này bị người chỉ trích thì có thể giúp mình phản bác.
Bạch Vân Hề cũng vội vàng
nói: “Tổ mẫu, mẫu thân luôn luôn thương
yêu con cùng với tỷ tỷ, làm sao có hại chúng con. Tất nhiên là có người gây khó
dễ, tổ mẫu đừng nên bị người khác che mắt!”
“Muội muội yên tâm, tổ mẫu luôn nhìn rõ mọi việc. Tuyệt
đối sẽ không oan uổng người tốt, càng không bỏ qua người xấu!” Bạch Mộc Cận dịu dàng cười, chỉ là nụ cười không đạt
đến đáy mắt.
Bạch lão phu nhân nhìn Bạch
Mộc Cận, sau đó nói: “Cận Nhi, con quỳ
làm cái gì? Chuyện này, từ đầu đến cuối, con chính là người bị hại! Đến, ngồi
bên cạnh tổ mẫu!”
Bạch Mộc Cận biết ơn nhìn Bạch
lão phu nhân, nói: “Vâng, tạ tổ mẫu
thương xót!”
Lúc này Bạch lão phu nhân mới
nhìn Bạch Vân Hề cùng Lục thị đang quỳ dưới đất, nói: “Lục thị, ngươi thân là chủ mẫu, mặc dù thuốc này không phải là ngươi hạ,
nhưng cũng là do ngươi sơ sẩy tạo thành. Nếu như Cận Nhi thật sự dùng qua thuốc
này, cả đời chẳng phải sẽ bị phá hủy? Nếu không thể tra ra ai là hung thủ thì
ngươi liền đi lĩnh gia pháp đi!”
Bạch lão phu nhân biết Lục
thị ở phủ quốc công đã thâm căn cố đế, nhất thời cũng không lung lay được địa vị
của thị. Huống hồ, dù cho bà biết là Lục thị ra tay cũng không có chứng cứ rõ
ràng, chỉ cần cảnh cáo thị, nếu ngày sau thị thu tay lại thì cũng thôi.
Lục thị thấy là phải đi lĩnh
gia pháp, đây cũng đâu phải chuyện đùa? Cây trượng cắm đầy đinh đánh xuống năm
mươi trượng, một nữ nhân như bà làm sao mà chịu được thống khổ như thế?
Bạch Mộc Cận biết lão phu
nhân nói ra lời này xong, Lục thị coi như là vô tội. Lục thị sẽ không đi lĩnh
gia pháp, bà ta sẽ chỉ đẩy một kẻ nào đó ra chết thay. Xem ra, Bạch lão phu
nhân cũng không có tính toán làm gì Lục thị.
Mặc dù có chút thất vọng,
nhưng cũng nằm trong dự liệu. Bạch Mộc Cận biết, muốn kéo Lục thị xuống thì phải
hạ đòn ngoan tuyệt, một kích trúng đích, để cho bà ta vĩnh viễn không có khả
năng trở người.
“Tổ mẫu, Cận Nhi cũng cảm thấy mẫu thân không có khả
năng hạ dược hại con. Tất nhiên là do có chuyện không ngờ xảy ra sau lưng mẫu
thân! Thuốc này quý trọng như thế, tất nhiên là mẫu thân phải cho người trông
chừng, người bình thường không thể lại gần được, người hạ độc chắc hẳn là người
mà mẫu thân tín nhiệm a! Ai, người này tâm tư quá độc, thật khiến người ta giận
dữ! Mẫu thân nếu không tìm ra được thì chính là hậu hoạn vô cùng!” Bạch Mộc Cận chủ động giúp Lục thị thoát tội, nhưng lại
ép Lục thị tự chặt một tay.
Nàng tuyệt đối không cho
phép Lục thị ném ra một người râu ria ra gánh tội. Muốn qua loa như trước cũng
phải nhìn xem nàng có đồng ý hay không!
Lục thị nghe thế, phẫn nộ
trong lòng không thể tiêu giảm nổi. Bạch Mộc Cận này khi nào lại trở nên giả dối
như thế! Mắt thấy bà chuẩn bị thoát tội rồi mà lại muốn ép bà giao ra hạ nhân đắc
lực! Nguyên bản đang định đem hạ nhân không an phận trong viện ra rồi mà lại bị
phá hỏng.
“Cận Nhi nói có lý! Lục thị, giữ tai họa như vậy bên
người, sau này còn không biết nhiễu loạn thành cái gì. Rốt cuộc là ai, trong
lòng ngươi hẳn là biết đi?”
Lời Bạch lão phu nhân chính là thông điệp cuối cùng cho Lục thị, không giao người
có đủ sức thuyết phục ra, cũng khó làm dịu cơn giận của Bạch lão phu nhân.
Hôm nay, Lục thị dám ra tay với
Bạch Mộc Cận, khó bảo toàn được ngày sau thị không khai đao với Bạch Mộ Thần!
Đó chính là đích trưởng tử của phủ Quốc công! So với Bạch Mộc Cận thì càng uy
hiếp đến Lục thị nhiều hơn. Lục thị phải nhận lấy giáo huấn mới có thể an phận
thủ thường.
“Lão phu nhân nói phải. Dược liệu của tức nhi đều do Hồ
ma ma bảo quản. Vài ngày trước bà ta vô tình hủy hoại một Chi dã sơn tham, tức
nhi khiển trách bà ta mấy câu, lại phạt lương tháng của bà ta. Chắc hẳn bà ta
mang hận trong lòng mới ra độc kế. Tức nhi còn cho rằng bà ta trung thành,
không ngờ lại là người tâm tư khó dò. Là tức nhi quản giáo bất lực, thỉnh lão
phu nhân trách phạt!”
Lục thị cắn răng khai Hồ ma ma ra, nợ lần này bà sẽ tính toàn bộ lên đầu Bạch Mộc
Cận!
Ngày sau, nếu có cơ hội, nhất
định phải cho tiểu tiện nhân Bạch Mộc Cận biết được kết quả của nó thế nào. Vốn
chỉ muốn hủy dung khiến nó không ngóc đầu lên được thôi, như thế thì Hề Nhi mới
nhanh có ngày nổi danh. Không ngờ nó còn không biết phân biệt tốt xấu, đã thế
thì đừng trách bà thủ đoạn độc ác!
Bạch Mộc Cận hài lòng, âm thầm
cười, nhưng trên mặt lại lộ vẻ khổ sở, lẩm bẩm: “Đúng là biết người biết mặt mà không biết lòng. Thường ngày Hồ ma ma
luôn có vẻ một lòng trung thành với mẫu thân, lại chịu khó, không ngờ cũng sinh
ra tâm tư hại chủ tử, làm ra cái chuyện bỉ ổi như vậy. Cận Nhi thật sự là lạnh
lòng thay cho mẫu thân!”
Thật ra nàng muốn nói là,
nàng lạnh lòng hộ Hồ ma ma. Làm chó cho Lục Ngưng Hương nhiều năm như thế mà
cũng dễ dàng bị chủ tử bán đứng. Đảo mắt qua đám hạ nhân sau lưng Lục thị, hơi
lộ ra vẻ mặt không đành lòng, ám chỉ kết cục trong tương lai của bọn họ cũng
tương tự.
Mấy hạ nhân đó dường như
cũng cảm thấy tâm phu nhân ngoan độc, âm thầm chảy mồ hôi hột. Nếu không phải mọi
người biết rõ Hồ ma ma quản lý dược liệu dùng tài vật quý trọng thì hôm nay người
bị đẩy ra gánh tội thay không biết là ai trong số bọn họ.
“Ác nô Hồ ma ma này vậy mà lại làm ra cái chuyện đại
nghịch bất đạo! Phủ Quốc công không chấp nhận loại người như vậy, trượng tễ đi!” Bạch lão phu nhân nhàn nhạt liếc nhìn Lục thị và Bạch
Mộc Cận một cái, nhẹ nhàng định tử hình cho Hồ ma ma.
Lục thị đương nhiên không
dám có dị nghị gì. Bà cũng sẽ không có dị nghị, bà đã quyết định buông tha Hồ
ma ma thì cũng sẽ không giữ người có khúc mắc trong lòng ở bên cạnh. Sau này có
thể sẽ trở thành công cụ của người khác đối phó bà.
Không ngờ Hồ ma ma cứ như vậy
mạc danh kỳ diệu kết thúc mạng hèn của mình, kiếp trước, bà ta còn sống thọ hơn
Bạch Mộc Cận nàng a! Bạch Mộc Cận thầm than trong lòng, lại không hề thương hại.
Hồ ma ma là tâm phúc của Lục thị, năm đó chuyện mẫu thân qua đời, bà ta chắc chắn
không thoát khỏi liên quan!