Chương 6: Lục thị giải thích
Đăng bởi Lãnh Tĩnh
Đăng lúc 3:10 AM
“Lão phu nhân, xin thứ tội cho tức nhi! Tức nhi thiếu
chút nữa là gây ra họa lớn!”
Lục thị liếc mắt nhìn Bạch Mộc Cận ngồi bên cạnh Bạch lão phu nhân.
“Nga? Chuyện gì?” Bạch lão phu nhân bất động thanh sắc hỏi, mắt lại liếc
sang chiếc bình nhỏ tinh xảo đặt ở trên bàn kia.
Lục Ngưng Hương lập tức nói:
“Chuyện là như vậy, hôm qua Cận Nhi bị
thương, tức nhi vội vàng cầm thuốc đưa cho con bé. Còn cho rằng thuốc kia là
thuốc tiên, đâu ngờ thuốc lại có tác dụng phụ khiến làn da lưu lại sẹo.”
Nói xong liền vội vàng kéo Bạch
Vân Hề qua, vén tay áo lên, mặt trên có một vết thương nho nhỏ đã khép miệng
nhưng để lại vết sẹo màu nâu nhạt.
Lục thị tiếp tục giải thích:
“Nhắc tới cũng khéo, mấy ngày trước tay
Vân Hề bị thương nhỏ. Tức nhi liền cho con bé dùng thuốc này, quả nhiên hai
ngày sau vết thương liền khỏi. Tức nhi cũng không để ý nhiều. Nhưng hôm nay Vân
Hề đột nhiên chạy tới nói vết thương nhỏ ở cánh tay trái đó lưu lại sẹo. Tức
nhi lập tức nhớ ra rằng Cận Nhi cũng dùng, vết thương lại còn ở trên trán a,
như thế chẳng phải là bị hủy dung? Tức nhi vốn định đi lấy thuốc về, rồi lại
nghe Cận Nhi tới đây nên mới vội vàng đến xin thỉnh tội!”
Nói xong còn nhìn Bạch Mộc Cận,
vừa đau lòng, vừa thương tiếc, hỏi: “Cận
Nhi, con không có chuyện gì đi? Hôm qua có dùng qua thuốc này chưa?”
Bạch Mộc Cận nghe xong những
lời này thì biết là Lục thị nhận được tin tức liền chạy tới cứu chữa. Thế nên,
nàng lập tức tỏ vẻ sợ hãi nhìn Bạch lão phu nhân, quỳ trên mặt đất, nói: “ Tổ mẫu, Cận Nhi không biết thuốc này hại
người, xin tổ mẫu tha thứ! Thuốc này là do ngự y làm ra, sao lại có thể khiến
người ta lưu lại sẹo chứ? Quý nhân trong cung chẳng lẽ cũng dùng thuốc này? Mẫu
thân bỏ một số tiền lớn như thế để cầu thuốc, sợ là ngự y cố tình lừa gạt Quốc
công phủ đi?”
Nghi vấn liên tiếp khiến Lục
thị trắng mặt, bà cho rằng dù lão phu nhân phát hiện ra thuốc này có vấn đề đi
nữa, thì chỉ cần bà đưa ra lí do thoái thác thích hợp là Bạch Mộc Cận cùng lão
phu phân sẽ bỏ qua. Không ngờ được Bạch Mộc Cận ngày thường chất phát mà lại
suy nghĩ nhiều như vậy!
“Cận Nhi có lý, không biết ngự y nào đưa thuốc này cho
ngươi? Ta cũng muốn hỏi hắn một chút, có phải có tâm hại quốc công phủ ta hay
không? Chẳng lẽ ngự y lại không biết thuốc này khiến người ta lưu lại sẹo?” Lão phu nhân lạnh lùng nói.
Lục thị nghe xong liền luống
cuống trong lòng, nếu như khai tên ngự y ra chẳng phải là đi vạch trần lời nói
dối của chính mình? Thuốc của ngự y căn bản là rất tốt, bất quá, bà cho thêm cỏ
Mặc vân hương khiến thuốc kia nếu thoa lên da thì sẽ lưu lại sẹo.
“Lão phu nhân, kỳ thật… kỳ thật… thuốc này không phải
là cho tức nhi tự mình cầu, là lão gia cho người đi mua. Mua từ ngự y nào chỉ sợ
có mình lão gia biết.”
Lục thị thấy tình huống thành ra như vậy liền đem Bạch Thế Tổ ra chống đỡ. Bà cho
rằng lão phu nhân sẽ không đi hỏi lão gia, cho dù có hỏi thì dựa vào việc bà được
sủng ái như thế thì Bạch Thế Tổ cũng sẽ che chở bà.
Bạch Mục Cận xem thấu mục
đích của bà ta, đương nhiên sẽ không để bà ta lừa dối cho qua chuyện dễ dàng
như thế, thế là giả vờ kinh ngạc: “Thuốc
này là do phụ thân lấy về? Vậy càng nguy, vị ngự y này dám lừa gạt công khai
Ninh quốc công! Tổ mẫu, người phải tra rõ mới được! Nếu để cho người khác biết
phủ quốc công ta dễ khi dễ thì sau này ai cũng có thể giẫm lên một cước!”
Bạch lão phu nhân gật gật đầu
công nhận, liếc mắt nhìn Bạch Mộc Cận, sau đó nói: “Chuyện này thật sự là phải tra rõ, đường đường Ninh quốc công phủ ta lại
có thể cho phép người ta tùy ý khi dễ? Tôn ma ma, ngươi xem kỹ thuốc này một
chút, xem bên trong có những thành phần gì. Mặc dù chúng ta muốn đi đòi công đạo
cũng phải có chứng cứ xác thực!”
Tôn ma ma nhận được chỉ thị
từ lão phu nhân, liền chăm chú ngửi ngửi thuốc, sau đó nói: “Bản thân thuốc này là vô cùng tốt, đáng tiếc
bên trong có thêm cỏ Mặc vân hương. Cỏ Mặc vân hương chính là đầu sỏ gây ra việc
làn da bị lưu sẹo! Chỉ là lão nô thấy hơi kỳ quái, cỏ Mặc vân hương này, chỉ cần
biết y lý thì đều phải biết, làm sao mà ngự y lại hồ đồ đến mức bỏ cỏ Mặc vân
hương vào bên trong.”
Tôn ma ma đem những lời này
nói ra khiến lưng Lục thị chảy mồ hôi lạnh. Bà quá chủ quan, không ngờ được Tôn
ma ma lại là người lợi hại đến như vậy, chỉ dựa vào khứu giác mà phân biệt được
thành phần.
Lục thị biết, lần này không
thể không giải thích rõ ràng, bà trộm trộm liếc nhìn Bạch Mộc Cận. Nha đầu này
cúi đầu quỳ gối bên chân lão phu nhân, không biết đang nghĩ cái gì, nếu không
phải nha đầu này đột nhiên hỏi mấy câu thì lão phu nhân cũng không truy tìm
nguyên nhân.
Lục thị hận thầm, trong lòng
càng hận Bạch Mộc Cận. Đầu óc chuyển chuyển, sau hoảng sợ dập đầu, nói: “Lão phu nhân, chuyện này tất nhiên là bị
người khác động chân động tay! Ngự y cùng phủ quốc công ta không thù không oán,
làm sao có thể hạ thuốc hại người? Tất nhiên là người nào trong phủ ra tay
ngoan độc, thỉnh lão phu nhân minh xét!”
“Đích thực là ngoan độc! Thế mà dám mượn thuốc này để
hủy dung Đích trưởng nữ phủ quốc công ta! Dung mạo là thứ quý trọng nhất của nữ
tử, tâm của người này cũng quá độc ác!” Bạch lão phu nhân nói, đôi mắt lãnh lệ nhìn chằm chằm
Lục thị khiến Lục thị khiếp đảm trong lòng.
Lục thị cố gắng trấn định
tinh thần, nói: “Sợ rằng không chỉ Đại
tiểu thư, mà cũng có cả Vân Hề. May là Vân Hề bị thương ở tay, vết sẹo nhỏ, Cận
Nhi cũng may mắn tránh khỏi!”
“Lục thị, thuốc là do ngươi bảo quản, cũng là ngươi
đưa cho Hề nhi cùng Cận nhi dùng. Không phải ngươi nên cho cái giải thích hợp
lý đi?” Ánh mắt lão phu
nhân trở nên sắc bén.