Chương 5: Hiến thuốc lấy lòng tổ mẫu
Đăng bởi Lãnh Tĩnh
Đăng lúc 1:50 AM
Bạch lão phu nhân bị nàng chọc
cho cười ha ha, không ngờ đại tôn nữ tính tình chất phác của bà cũng thú vị đến
như vậy.
Bạch Mộc Cận thấy Bạch lão
phu nhân cao hứng như thế nhưng trong lòng nàng lại không vui sướng được mấy phần.
Lão phu nhân cũng không phải là nhân vật đơn giản, nàng tuyệt đối không thể phớt
lờ.
“Tổ mẫu, tay người còn đau không? Vừa nãy ở ngoài cửa
con nghe thấy tay người bị thương, thế là bảo Uyên Ương trở về lấy thuốc, giờ
chắc hẳn sắp quay lại rồi.”
Ánh mắt của Bạch Mộc Cận nhìn về phía vải băng trên tay Bạch lão phu nhân, cau
mày hỏi.
Vừa nói xong thì Tử Ngọc dẫn
Uyên Ương vào, Uyên Ương hành lễ với lão phu nhân trước, trong tay cầm cái bình
nhỏ, thoạt nhìn rất là cẩn thận.
Bạch Mộc Cận đi qua, nhận lấy
bình sứ, sau đó đi đến trước mặt lão phu nhân, nói: “Tổ mẫu, thuốc này vô cùng tốt, xin người hãy nhìn vào một lòng hiếu
tâm của tôn nữ mà nhận lấy!”
“Đã có thuốc tốt như thế sao Cận Nhi không tự mình
dùng? Trán con cũng bị thương kia kìa!” Trên mặt Bạch lão phu nhân vẫn treo nụ cười hiền lành
như trước, nhưng trong mắt lại hiện lên tia nghi hoặc.
Bạch Mộc Cận giả vờ không
phát hiện, tiếp tục lấy lòng: “Thuốc này
rất quý giá, vết thương nhỏ của Cận Nhi không cần phải dùng đến nó. Nhưng đôi
tay khéo léo của tổ mẫu vừa có thể vẽ tranh, vừa có thể thêu thùa. Nghe lão
nhân trong phủ nói, năm đó tổ mẫu là Đệ nhất tài nữ kinh thành, Cận Nhi còn
mong muốn được tổ mẫu chỉ dạy một hai. Nếu như tay người bị thương như thế thì
tính toán nhỏ nhặt của Cận Nhi liền tan vào hư không!”
Thiên biến vạn hóa, chỉ có nịnh
hót là không đổi. Vô luận là ai, cũng sẽ thích nghe lời khen. Huống chi Bạch
lão phu nhân kiêu ngạo nhất là về tài hoa của mình.
Quả nhiên nghe xong những lời
này, trong mắt Bạch lão phu nhân thoáng qua nét vui vẻ, vỗ vỗ tay nàng, nói: “Cận Nhi bây giờ càng ngày càng hiểu chuyện,
miệng cứ như là bôi mật, quỷ tinh quái!”
“Phải a, Đại tiểu thư không hổ là tôn nữ ruột thịt của
lão phu nhân, tiền đồ sau này rộng mở đây!” Tôn ma ma đứng bên cạnh công nhận, bà là của hồi môn
của Bạch lão phu nhân, theo lão phu nhân rất nhiều năm, hiểu rõ tâm tư của lão
phu nhân. Những lời này vừa là nịnh lão phu nhân, vừa là khen Bạch Mộc Cận.
Bạch Mộc Cận cười cười cảm kích
bà ta, sau đó dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Bạch lão phu nhân, giống như thật sự
kính yêu vị tổ mẫu này.
“Tôn ma ma, nhận lấy thuốc đi. Đây là tâm ý của Cận
Nhi!” Lão phu nhân rốt
cuộc cũng mở miệng nhận lấy, trong lòng Bạch Mộc Cận vui vẻ, Tôn ma ma này rất
tinh tường, sẽ không khiến nàng phải thất vọng.
Mà quả nhiên là lão phu nhân
vẫn khôn khéo như trước. Mặc dù nàng nịnh bà ta, nịnh khiến bà ta cảm thấy hài
lòng đi nữa cũng không làm bà ta thả lỏng cảnh giác. Chi phí ăn mặc của nàng
cho tới bây giò đều do một tay Tôn ma ma xử lý, người khác đừng mong động chân
động tay vào.
Tôn ma ma nhận lấy bình thuốc
từ tay Uyên Ương, mở nút lọ, nhẹ nhàng ngửi qua, trong mắt lập tức lộ ra tinh
quang nhàn nhạt, nhưng nhanh chóng che giấu đi.
Dù là vậy, biến hóa rất nhỏ
này lại không tránh được ánh mắt Bạch lão phu nhân đang nhìn bà ta chằm chằm, tự
nhiên cũng không thoát khỏi mắt của Bạch Mộc Cận.
Bạch lão phu nhân làm bộ vô
tình hỏi: “Tôn ma ma, thuốc này có thích
hợp để chữa tay ta không?”
Tôn ma ma liếc nhìn Bạch Mộc
Cận, giống như muốn từ vẻ mặt của nàng nhìn ra cái gì. Nhưng Bạch Mộc Cận vẫn
đang nở nụ cười, như là đang chờ được khen ngợi, hoàn toàn không nhìn ra nét
kinh hoảng hay cái gì khác.
Tôn ma ma đậy chặt lại nút lọ,
hỏi: “Đại tiểu thư, thứ cho lão nô hỏi một
câu, từ đâu mà người có được thuốc này? Nguyên liệu làm ra thuốc này đều là thượng
thừa, sợ là giá trị rất xa xỉ!”
Bạch Mộc Cận nghe xong càng
cao hứng hơn, cười nói: “Chính vì tốt mới
tặng tổ mẫu a. Nghe mẫu thân nói, thuốc này là mẫu thân dùng một số tiền rất lớn
lấy từ ngự y. Ta cũng định dùng cho mình, nhưng thấy tổ mẫu bị thương nên tặng
cho tổ mẫu dùng mới phải! Tuổi ta còn nhỏ, vết thương nhanh khôi phục ấy mà!”
Bạch lão phu nhân và Tôn ma
ma liếc nhau một cái, sau đó cẩn thận nhìn biểu tình của Bạch Mộc Cận, hoàn
toàn không phải bộ dáng giả vờ. Nếu thuốc này thật sự là nàng mua được, hoặc động
chân động tay vào, ở trước mặt hai lão nhân tinh này tuyệt đối không thể trấn định
như vậy.
Nàng biết rõ ràng, Tôn ma ma
nghiên cứu rất nhiều về dược lý. Năm đó cũng bởi vì có năng lực như thế mới có
thể thành của hồi môn của lão phu nhân, nhiều năm như vậy vẫn thập phần nằm
trong mắt xanh của lão phu nhân.
Nếu không phải nàng làm, thì
chính là Lục thị mua thuốc làm. Tôn ma ma thở dài trong lòng. Bà còn cho rằng
phu nhân là người tốt, hóa ra lại không phải, đã thế còn là dì ruột, tội gì làm
bậy như thế!
Thế nhưng những lời này, nếu
không được lão phu nhân đồng ý, bà kiên quyết sẽ không nói ra trước mặt Bạch Mộc
Cận. Bà bất động thanh sắc đem thuốc đặt sang một bên, không nói gì nữa.
Đúng lúc này, Lục thị mang
theo Bạch Vân Hề đến, vừa phòng là Lục thị kéo Bạch Vân Hề quỳ rạp xuống đất,
biểu tình thập phần tự trách và hối hận.