Chương 2 - Sống lại năm mười ba tuổi
Đăng bởi Lãnh Tĩnh
Đăng lúc 4:22 PM
Đích nữ phải ngoan độcTrong phòng sạch sẽ mà ngăn nắp sáng sủa, bố trí tinh xảo mà trang nhã, trên chiếc giường gỗ được điêu khắc tinh tế là một thiếu nữ tú lệ chưa hoàn toàn trưởng thành, đầu nàng quấn băng vải trắng, tựa hồ như đang hôn mê, chân mày thanh tú nhíu chặt lại một chỗ, đổ mồ hôi không ngừng.
“Ơ kìa, không
phải là tiểu thư bị phát sốt đi? Sao lại đổ nhiều mồ hôi đến thế?” Uyên
Ương cau mày, lo lắng nói với Hỉ Thước đang lau mồ hôi cho tiểu thư.
Hỉ Thước sờ sờ trán của tiểu thư, lắc lắc đầu, tiếp tục lau mồ hôi cho
người, kỳ thực trong lòng nàng cũng lo lắng. Tiểu thư giống như mơ phải ác mộng,
nàng có thể cảm giác được người đang giãy dụa sợ hãi.
“A…” Bạch
Mộc Cận đột nhiên hét lên một tiếng, bật dậy, sắc mặt trắng bệch, toàn thân cũng
ướt đẫm mồ hôi.
Nàng nhìn Uyên Ương và Hỉ Thước như nhìn thấy quỷ, đây chính là thế giới
của người chết sao? Không ngờ là Uyên Ương với Hỉ Thước vẫn còn ở chỗ này chờ
nàng, thật tốt, ít ra thì chết cũng không đến mức phải chịu cô đơn. Nhưng mà… Tấn
Nhi của nàng thì sao? Còn cả Mộ Thần, đệ đệ đáng thương của nàng nữa, có được gặp
lại hay không?
“Tiểu thư,
người làm sao vậy? Có phải nằm mơ thấy ác mộng hay không?” Hỉ
Thước lo lắng hỏi.
Bạch Mộc Cận cảm thấy một đợt đau nhói từ phía trán, chẳng lẽ chết rồi vẫn
có cảm giác đau? Nàng liếc nhìn xung quanh, nơi này sao lại giống với khuê
phòng của nàng ở phủ Ninh quốc công thế này? Tấm bình phong thúy ngọc kia còn
là đồ của mẫu thân được ngự ban.
Mà dung mạo của Hỉ Thước với Uyên Ương… nhìn sao cũng chỉ giống tiểu nha
đầu mới mười mấy tuổi, căn bản không phải là bộ dạng hơn hai mươi trước khi chết.
Nàng nhớ, cái ngày nàng bị quan phủ kéo đi, ra đến viện ngoài thì nhìn
thấy hai thi thể bị một đao đâm xuyên qua ngực, máu chảy đầy đất, nhiễm đỏ cả
bùn đất màu đen của viện. Mùi tanh của máu lan tràn toàn bộ cái nơi nàng từng
cho rằng là thiên đường.
“Tiểu thư, có
phải người bị đập đầu thành ngu ngốc rồi không, ngàn vạn lần đừng a, hu…hu… Nếu
như người gặp phải chuyện không may thì bọn em biết sống như thế nào a!” Hỉ
Thước là người không giữ được miệng, tính cách cũng nhanh nhảu, có đôi khi nói mà
không dùng não.
Uyên Ương vội vàng ngăn nha đầu kia lại, lườm nha đầu kia một cái, sau
đó nói với Bạch Mộc Cận: “Tiểu thư, cái miệng
của nha đầu Hỉ Thước này chả phân biệt được cái gì, người đừng trách phạt nàng!”
Bạch Mộc Cận đột nhiên cầm lấy tay của Uyên Ương, nhiệt độ từ lòng bàn
tay kia vẫn còn ấm, còn có thể cảm giác được nhịp đập của mạch, nàng ấy còn sống,
mà nàng cũng còn sống, thế mà nàng lại chưa chết.
Ha ha ha… Ông
trời a, ông nhất định là đã nghe thấy lời thề mà ta dùng cả sinh mạng để thề
đi? Nàng sống lại vào cái thời điểm này, nếu như không nhớ
nhầm thì năm nay nàng mới mười ba tuổi. Bởi vì cứu đệ đệ bị người đẩy ngã mà
không cẩn thận đập vào vách núi giả, cũng chính từ ngày này, vận mệnh của nàng
bắt đầu đi theo hướng bi kịch một cách triệt để.
Bạch Mộc Cận nhìn Hỉ Thước và Uyên Ương, gần như vui quá mà khóc, nhưng
lại không khóc được, nước mắt của nàng đã sớm cạn. Sống lại một đời, nàng tuyệt
đối sẽ không lãng phí nước mắt của mình, kẻ phải khóc chính là cái lũ thiếu
nàng mấy cái mạng người!
Bạch Vân Hề,
Lục Ngưng Hương, Lý Kế Tông, các ngươi chờ đấy, ta đã trở về! Lần này, ta muốn
các ngươi phải nếm được cảm giác địa ngục có bao nhiêu tầng!
Trên người nàng đột nhiên tỏa ra sát khí lạnh thấu xương khiến Uyên Ương
và Hỉ Thước run rẩy, hoảng sợ nhìn Bạch Mộc Cận, hình như tiểu thư của các nàng
có chỗ nào đó khác trước.
“Tiểu...Tiểu…Tiểu
thư…” Hỉ Thước nuốt một ngụm nước bọt, tiếng nói cũng hơi
run rẩy.
Cảm giác được mình phóng ra quá nhiều lệ khí, Bạch Mộc Cận sợ sẽ dọa hai
nha đầu này nên đem sát khí thu trở về dưới đáy lòng, chỗ đó có một góc tối hắc
ám, khóa chặt một con ác ma, đợi đến khi thời cơ chín muồi, ác ma này nhất định
sẽ phá kén chui ra, xé bỏ đám người nàng căm hận thành từng mảnh rồi nuốt hết
vào bụng.
Nàng cười cười ôn hòa với Uyên Ương và Hỉ Thước, giống như Bạch Mộc Cận
mang một thân sát khí vừa rồi chỉ là ảo giác của hai nàng. Hai nha đầu cùng lúc
lắc lắc cái đầu, loại bỏ cái ảo giác kỳ quái vừa nãy.
Các nàng nhất định là nhìn lầm rồi, tiểu thư của các nàng rõ ràng là
Thiên Kim Quý Nữ vừa dịu dàng vừa thiện lương lại đáng yêu a! Làm sao có thể
toát ra lệ khí đáng sợ như thế kia.
“Cận Nhi, con
sao rồi? Mẫu thân tới thăm con đây… Ai… Hài tử đáng thương của ta!” Người
còn chưa thấy mà đã nghe thấy giọng truyền đến, trong giọng nói kia lộ rõ sự
đau lòng cùng thương tiếc, giống như là đang tận lực thể hiện cho người khác
nghe thấy.
Bạch Mộc Cận chỉ cảm thấy suýt nữa là không nén được hận ý xuống, bà ta
cuối cùng cũng đã tới, giống hệt như là kiếp trước, mang theo bình thuốc phá hủy
cả một đời nàng để thăm nàng.
Hít một nơi thật sâu, nàng tuyệt đối không thể để cho người khác nhìn thấu.
Nàng phải núp ở trong bóng tối, giống như một con rắn độc, chờ đợi thời cơ tốt
nhất, sau đó một ngụm cắn chết các ả.
Đến đây đi,
ta chờ ngươi, “mẫu thân” thân yêu của ta!