Chương 1 - Đích nữ phải ngoan độc
Đăng bởi Lãnh Tĩnh
Đăng lúc 3:03 AM
Chương
1: Ác mộng
Phòng giam u ám đen tối như mực, mấy ngọn đèn trên vách tường lóe ra ánh
sáng mờ nhạt, nữ tử mang y phục phạm nhân rách nát nằm im trên đống rơm cỏ mặc
cho vết thương nhức nhối đầy mình. Chung quanh vắng lặng đến đáng sợ, không rõ
được nữ tử đó còn sống hay đã chết.
Thật lâu sau, trên hành lang nhà lao truyền đến tiếng bước chân, một nữ
tử mang y phục hoa lệ màu hồng nhạt xuất hiện trong nhà lao tăm tối đầy mùi chết
chóc, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên trang phục đẹp đẽ của ả, khác biệt hẳn nơi
này.
“Thưa phu
nhân, đã tới rồi!” Cai ngục cúi đầu khom lưng nịnh nọt
vị thiếu phụ mang y phục hoa lệ.
Thiếu phụ hơi nhíu mày, rốt cuộc dừng ở phòng giam được cai ngục dẫn tới,
mắt khẽ liếc nhìn người ở bên trong, sau đó mới nói: “Các ngươi lui xuống đi, bổn phu nhân muốn cùng nàng nói chuyện riêng một
chút!”
Cai ngục dẫn mấy thị nữ kia cùng lui xuống, Thiếu phụ mang y phục hoa lệ
màu hồng nhạt kia hơi hơi cúi đầu đi vào trong phòng giam, dùng khăn tay bịt chặt
mũi lại, chân mày nhíu lại chặt hơn.
“Chà… chà… Thật
là tỷ tỷ của ta đây sao? Thật sự là Đại tiểu thư tôn quý ngày xưa của phủ Ninh
quốc công, Bạch Mộc Cận sao?” Ngữ khí của thiếu phụ tràn đầy sự
khinh thường, cười trào phúng.
Thân thể vốn không hề nhúc nhích kia đột nhiên cứng lại, sau đó giãy dụa
bò dậy, miễn cưỡng chống thân thể sứt mẻ của chính mình tựa vào vách tường lạnh
giá của phòng giam, một mảng trên mặt bị cháy đen, vết máu cùng vết bẩn trộn lẫn
lại, đã không còn có thể nhìn ra được tướng mạo sẵn có, chỉ có đôi mắt sâu thẳm
như hố đen kia vẫn lóe ra ánh sắc bén oán độc như cũ.
Nữ tử mang y phục hoa lệ màu hồng nhạt kia bị nàng nhìn đến hơi sợ hãi,
nhưng lại giả vờ trấn định chỉnh chỉnh trâm cài trên đầu của mình, sau đó mới
nói: “Bạch Mộc Cận, nghe nói ngày mai
ngươi sẽ bị đem ra Ngọ Môn chém đầu, là muội muội của ngươi, ta tất nhiên là phải
đến thăm ngươi, nhân tiện cho ngươi làm quỷ cũng minh bạch!”
Khóe miệng Bạch Mộc Cận lộ ra nụ cười khẽ, giọng khàn khàn mang chút
chói tai: “Bạch Vân Hề, ta tự thấy mình
đối đãi với ngươi không tệ, sao ngươi phải hại ta?”
Người trước mắt chính là muội muội tốt mà nàng móc tim móc phổi ra để đối
đãi, là con rắn độc mang bộ da người, chính ả đã một tay thúc đẩy nàng rơi vào
kết cục bi thảm ngày hôm nay!
Bạch Vân Hề cười, cười đến ôn nhu mỹ lệ, như một bông hoa sen tinh khiết
vô hại, chỉ là lời nói ra lại vô cùng ác độc: “Tỷ tỷ tốt của ta, sao ngươi lại ngu thế? Ngươi thật sự nghĩ rằng trên
đời này có tỷ muội tình thâm sao? Nếu ngươi không chết thì sao ta có thể yên ổn
trở thành Hầu phu nhân đây?”
“Đồ lang sói
Lý Kế Tông kia đáng giá để ngươi làm thế không? Ngay cả cốt nhục của mình hắn
còn có thể giết, ngươi cho rằng ngày sau ngươi sẽ có được kết cục tốt?” Bạch
Mộc Cận cười lạnh một tiếng, ảnh hưởng đến vết thương ở xương sườn, khiến nàng
đau đến ho khan, cuối cùng phun ra một ngụm máu.
Bạch Vân Hề lập tức lạnh mặt lại, khinh miệt xì ra một tiếng, nói: “Hắn ngoan độc với ngươi không có nghĩa là
hắn cũng sẽ ngoan độc với ta. Từ đầu đến cuối người mà hắn yêu chính là ta! Cưới
ngươi chẳng qua chỉ là muốn dùng ngươi để làm bàn đạp bước lên cao mà thôi! Thằng
nhãi con của ngươi đương nhiên là không thể không chết, mặc dù nó là cốt nhục của
Lý Kế Tông đi nữa, nhưng vì ngày tháng yên bình về sau của gia đình, càng vì khối
thịt này trong bụng ta, nó chính là phải chết!”
Khóe mắt Bạch Mộc Cận như muốn toạc ra, nếu như thân thể nàng còn có thể
nhúc nhích, nếu như hai tay nàng chưa bị phế bỏ, nếu như xương sườn nàng không
bị gãy, nếu như nàng có thể bổ nhào tới, nàng nhất định không tiếc bất cứ giá
nào giết chết nữ nhân trước mắt này.
“Bạch Vân Hề,
ngươi sẽ không được chết tử tế, sẽ không được chết tử tế… Ngươi cứ chờ mà xem,
sẽ có ngày ngươi phải khóc, nhất định sẽ có ngày đó!” Nàng
gầm rú lên giống như phát điên, từ trong miệng lại phun ra một ngụm máu.
Bạch Vân Hề sợ đến mức lùi lại về phía sau vài bước, xác định được mình
an toàn mới nói: “Tỷ tỷ, ta không phải
là ngươi, ta sẽ không có ngày đó, ta nhất định sẽ nắm chặt nam nhân của mình ở
trong tay, nhất quyết không cho người khác chạm đến dù chỉ là một chút. Tuyệt đối
sẽ không ngu ngốc như ngươi với mẫu thân của ngươi!”
“Mẫu thân của
ngươi trong lúc mang thai đón thứ muội của mình đến làm bạn, kết cục lại cho mẫu thân của ta cơ hội, ngấm ngầm tư thông với phụ thân. Nhưng vị trí phu nhân quốc công
chỉ có một, ngươi nói mẫu thân ta có thể không xuống tay giết chết bà ta hay sao?
Ngươi còn ngu
hơn, lại còn cho rằng nương ta thật lòng yêu thương ngươi mà không hề biết rằng
chính người thiết kế hủy đi dung mạo của ngươi, lại cố ý sắp xếp Lý Kế Tông câu
dẫn ngươi, đem ngươi gả cho cái đồ sa cơ thất thế như hắn! Làm cho toàn họ ngoại
thất vọng với ngươi cực độ mới khiến ngươi rơi vào tình trạng tứ cố vô thân!
Nhưng ngươi lại
yêu Lý Kế Tông nhiều thật a, dốc sức mưu đồ cho hắn, từng bước, từng bước đưa hắn
từ một người sa cơ thất thế ngồi yên ổn lên vị trí Hầu gia. Nhưng mà chính cái
ngày hắn phong hầu xưng tướng cũng chính là lúc ngươi mất đi giá trị lợi dụng.
Ngươi khổ tâm thêu dệt vinh hoa phú quý cũng chính là làm giá y thay cho ta!
Đúng rồi, còn
cả đệ đệ của ngươi, ai… Hắn chết thật thảm a, xuống đến cửu tuyền, ngươi hỏi thử
hắn xem bị lửa thiêu như thế có đau lắm không?
Tỷ tỷ a,
ngươi sẽ phải chết khi lưng đeo tội danh thông dâm cùng hạ nhân, cả tội danh
mưu hại chính nhi tử ruột thịt, cảm giác thế nào vậy? Có phải rất uất hận hay
không? Nhìn ngươi thảm như thế làm ta cảm thấy thống khoái cực kỳ! Mẫu thân ta nhất
định cũng cao hứng nữa. Kiếp sau ngươi đừng ngu như thế nhé. Nhà giam này vừa tối
vừa thối, ta vẫn là đi thôi, ngươi cũng sớm mà đi đi!”
Bộ y phục hoa lệ đi ra khỏi khúc ngoặt, biến mất khỏi đôi mắt đầy tơ máu
của Bạch Mộc Cận, nhưng nàng cũng không nói thêm một câu nào nữa. Tất cả ngôn từ
đều vô lực, căn bản không thể nào diễn tả được nỗi hận trong nàng.
Nàng hận chính mình, vì sao lại có mắt không tròng, đem kẻ lấy oán trả
ơn trở thành lương phối, còn liều lĩnh gả cho gã, vì gã mà nàng tán gia bại sản,
khom lưng khuỵu gối, không màng cả sống chết. Mười năm phu thê, hóa ra chỉ là một
giấc mộng ảo, bởi vì Bạch Vân Hề có giá trị lợi dụng hơn cho nên nàng phải thức
thời nhường lối sao?
Bộ dạng Tấn Nhi trợn trừng trong vũng máu, chết không nhắm mắt làm
nàng hoàn toàn tỉnh ngộ. Cả đời này của nàng là một âm mưu, là một tràng cười
nhạo. Sự ngu ngốc của nàng không chỉ hại chết chính mình, còn giết chết hài tử
vô tội của nàng.
Nếu như trời xanh có mắt, thì sau khi chết hãy để cho nàng hóa thành lệ
quỷ, quay trở lại nhân gian. Đến lúc đó, nàng sẽ dùng chính đôi tay này đem những
kẻ đó xé ra thành từng mảnh nhỏ, không, nàng muốn chúng sống không bằng chết,
phải chịu đựng đau đớn hơn nàng cả trăm lần.
Lục Ngưng Hương, Bạch Vân Hề, Lý Kế Tông, cả tất cả những kẻ giúp đỡ các
ngươi, các ngươi cứ chờ đấy, chờ cái ngày ta bò ra từ địa ngục!
“Ông trời a,
Bạch Mộc Cận ta oan uổng một đời vô ích, ta không cam lòng, ta không cam lòng
a…….”
Từ trong nhà lao tăm tối như địa ngục truyền đến từng hồi gào thét điên
cuồng khiến đám cai nhục khiếp sợ đến kinh hoàng. Giọng than khóc kia, thê
lương mà thảm thiết, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài, trên đời này
hàm oan có vô số người, rất nhiều, rất nhiều, khiến bọn họ chứng kiến đến mức đã
chai lì…