Chương 24: Bức kế mẫu chính minh giúp mình
Đăng bởi Lãnh Tĩnh
Đăng lúc 1:58 PM
Tăng Minh Nguyệt thật sự tức phát điên, thế là đứng ra nói: “Bạch phu nhân, sự tình không phải như Bạch nhị tiểu thư đã nói. Nô tỳ này không biết nặng nhẹ, dám cả gan vu tội Mộc Cận tỷ tỷ. Mộc Cận tỷ tỷ giúp Bạch nhị tiểu thư răn dạy, là Bạch nhị tiểu thư thẹn quá hóa giận mới cùng nha đầu này đánh nhau!”Lời này rõ ràng là bảo vệ Bạch Mộc Cận, hơn nữa luôn mồm gọi Bạch Vân Hề là “Bạch nhị tiểu thư”, thân sơ thể hiện quá rõ ràng.
Không chỉ Lục thị nhíu mày, mà cả Hầu phu nhân cũng khó hiểu. Nữ nhi nhà bà không phải vẫn giao hảo với Bạch Vân Hề sao? Thế nào lại nói giúp cho Bạch đại tiểu thư mới gặp mặt lần đầu?
“Minh Nguyệt, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nói con chiêu đãi các vị tiểu thư, sao lại thành ra như vậy?” Sắc mặt Hà thị rất khó nhìn, hôm nay là ngày bà chọn tức phụ tương lai, lại bị hai nữ nhi Bạch gia náo thành nan kham như vậy.
“Mẫu thân… Đều là nô tài không biết nặng nhẹ này nháo loạn, không liên quan đến Mộc Cận tỷ tỷ!” Tăng Minh Nguyệt thủy chung đều giải vây cho Bạch Mộc Cận.
Xưa nay Hà thị luôn sủng ái nữ nhi của mình, hơn nữa tính tình của nữ nhi bà cũng biết, nếu nàng đã nói như vậy thì nhất định là Bạch nhị tiểu thư cùng nha đầu này nháo loạn. Thật sự là không bớt lo! Vừa ở phòng khách chửi bới tỷ tỷ của mình, vừa ra cửa lại muốn tỷ tỷ mất mặt mũi.
“Minh Nguyệt tỷ tỷ, sao ngươi có thể nói như vậy? Hu hu… ta cũng là vì mẫu thân nên mới xúc động như vậy! Đều do tỷ tỷ cố ý xúi giục!” Bạch Vân Hề khóc sướt mướt, đáng tiếc là hiện tại dính đầy bụi đất, hoàn toàn không có tư thế mảnh mai động lòng người như vừa rồi.
Lục thị vội vàng quát nàng: “Hề nhi, đừng nói bậy! Mẫu thân biết tâm ý của ngươi. Nhưng sao có thể vô lễ trước mặt người ngoài như thế được? Ta luôn luôn dạy người và tỷ tỷ phải chung sống hòa thuận! Mặc dù tỷ tỷ ngươi có răn dạy vài câu đi nữa cũng là vì muốn tốt cho ngươi! Sao ngươi có thể không hiểu cấp bậc lễ nghĩa như thế? Tỷ tỷ ngươi là người đáng thương, từ nhỏ đã không có mẫu thân, ta đã nói với ngươi bao lần rồi, phải thông cảm với nàng, sao giờ mới chịu ủy khuất 1 tí đã hồ nháo?”
Bạch Mộc Cận nghe mà dắt nụ cười chế nhạo nơi khóe miệng. Đến tận bây giờ mà Lục thị vẫn còn vọng tưởng đeo danh hiệu khi dễ muội muội lên đầu nàng a!
Nàng liền làm vẻ mặt bị ủy khuất, nhìn Lục thị, tự trách: “Mẫu thân, việc này là do con không đúng, không ngăn cản muội muội và Xuân Nhi nháo loạn đúng lúc. Con ngay từ đầu đã khuyên họ có gì thì về phủ rồi nói, nhưng muội muội và Xuân Nhi không nghe, càng cố nói trước mặt mọi người là con bắt nạt muội muội. Mẫu thân… người phải làm chủ cho con, con có từng bắt nạt muội muội? Trước mặt nhiều người như vậy, người phải rửa sạch danh xấu cho con! Bằng không… bằng không… con cũng không muốn sống!”
Nói xong thì lấy khăn tay che mặt lại, giống như thật sự xấu hổ và giận dữ muốn chết. Vào trong mắt mọi người đều cảm thấy là nàng đang bi phẫn, rõ ràng là cái nhị tiểu thư kia mang ý đồ chửi bới tỷ tỷ, thế mà ác nhân cáo trạng trước. Lục thị mà không nói lời công đạo thì thật sự là có ý giết chết kế nữ của mình!
“Bạch phu nhân, chúng ta đều nhìn rõ ràng, là Bạch nhị tiểu thư cùng tỳ nữ của nàng thêu dệt chuyện, một lòng muốn vu tội Bạch đại tiểu thư là một nữ tử khi dễ muội muội, cay nghiệt hạ nhân. Vu tội không được thì đẩy tội cho nhau, thế nào giờ lại đẩy lên đầu đại tiểu thư vô tội?!” Chử Vân Yên lại một lần nữa lên tiếng cho Bạch Mộc Cận, chúng gia tiểu thư đều gật đầu phụ họa.
Lục thị thấy vẻ mặt của mọi người, lại nghe lời Bạch Mộc Cận nói, trong lòng tức giận đến tâm can đều đau. Nha đầu này thật sự quá thủ đoạn, vậy mà ép bà phải chứng minh trước mặt mọi người giúp nàng. Nếu như bà không nói rõ ràng, tất nhiên sẽ mang tội danh bức tử nữ nhi nguyên phu nhân, sau này làm sao mà bà có thể đặt chân trong vòng quý phụ?
Lục thị âm thầm cắn răng, chuyện hôm nay, đã không còn biện pháp vãn hồi. Vân Hề mất mặt mũi, nếu bà còn bị người khinh thường thì hoàn toàn không còn cách nào cứu vãn. Cũng được, ngày tháng còn dài, chỉ cần bà còn là quốc công phu nhân, Bạch Mộc Cận liền nằm trong tay bà, bà có rất nhiều thời gian và thủ đoạn sửa trị nó.
Thế là đi qua vỗ vai Bạch Mộc Cận, đúng tư thái từ mẫu, dỗ dành nàng: “Hài tử ngoan, con chịu ủy khuất rồi, mẫu thân xin lỗi con! Không có dạy tốt muội muội con, con hãy nể tình con bé còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện mà tha thứ cho con bé. Sau này mẫu thân chắc chắc sẽ quản nghiêm hơn. Làm sao mà con có thể bắt nạt muội muội được, ai mà không biết tính tình con nhu thuận, đều là do cái đồ Xuân Nhi bạo hoại này tạo nghiệt! Mẫu thân chắc chắn sẽ trừng phạt ả thật nặng, trả công đạo lại cho con!”
“Mẫu thân, Cận nhi hiểu rõ. Con sẽ không tính toán với muội muội. Nói sao đi nữa thì muội ấy cũng là muội muội của con! Cận nhi làm có thể là loại nữ tử ác độc phá hủy cốt nhục thân tình, luân thường đạo lý cũng không tuân, một lòng muốn hại tỷ muội chứ? Thế chẳng phải là không còn bằng cả chó lợn sao? Mẫu thân, ngài nói có đúng không?” Bạch Mộc Cận nói với vẻ mặt nhu thuận, chỉ là trong ánh mắt nhìn về phía Lục thị có quang mang u ám không nhìn rõ.
Tâm Lục thị bỗng nhiên hơi nhảy lên, vì sao bà cảm thấy Bạch Mộc Cận giống như đang nói bà? Chẳng lẽ nó biết được cái gì? Không! Tuyệt đối là không thể nào! Sự kiện kia làm bí ẩn như vậy, Bạch Mộc Cận tuyệt đối không thể biết được!
Thế là bà cố gắng tươi cười, vui mừng nói: “Cận nhi nói phải, nói rất phải!”
“Xuân Nhi, ngươi đã biết tội của ngươi chưa? Vu tội đại tiểu thư, xúi giục khiến đại tiểu thư bất hòa cùng nhị tiểu thư, còn dám vu tội chủ mẫu ngay trước mặt mọi người! Ai cho ngươi cái lá gan đó?! Thường ngày ta đều coi trọng ngươi, ban ân cho toàn bộ già trẻ trong nhà ngươi, vậy mà giờ ngươi lại vì lòng riêng mà sinh tâm phản chủ! Ngươi không phải đang làm ta thất vọng hay sao?” Lời Lục thị nhanh gọn, thần sắc nghiêm nghị, trợn mắt nhìn Xuân Nhi, ẩn ẩn hàm ý cảnh cáo.
Xuân Nhi đột nhiên nhớ đến kế bán thân của cả nhà đều nằm trong tay phu nhân, lập tức nao núng. Nếu ả chọc giận phu nhân, thì không chỉ mất mạng mỗi mình mình, mà ngay cả tính mạng của phụ mẫu cũng khó mà giữ được!
“Xin lỗi phu nhân! Xuân Nhi sai rồi! Xuân Nhi bị mỡ heo che tâm mới hồ ngôn loạn ngữ! Phu nhân luôn luôn nhân từ, không thể nào là người tâm ngoan tay độc! Xuân Nhi không dám nữa! Cầu phu nhân trách phạt!” Xuân Nhi khóc phủ phục dưới chân Lục thị, ngôn từ khẩn thiết cầu xin tha thứ.
Bạch Mộc Cận biết, lúc này Xuân Nhi sẽ không cắn ngược lại Lục Ngưng Hương, bất quá, mục đích của nàng đã đạt được. Các phu nhân vây xem ở đây ai mà không trải qua đấu tranh tàn khốc trong hậu trách, sẽ không thể chút trò mèo ngấy này cũng nhìn không ra. Sau này, nếu Lục thị còn tiếp tục muốn đóng vai từ mẫu thì sợ là không còn dễ dàng như vậy.
Lục thị thở dài một hơi, nói: “Thôi, ngươi vì nhất thời hồ đồ mà gây ra sai lầm lớn, suýt nữa thì khiến hai vị tiểu thư hỏng cả thanh danh. Ta không thể nhẹ nhàng mà tha cho ngươi, trở về phủ quốc công thì ta sẽ xử lý ngươi sau!”
Nói xong thì mang vẻ mặt áy náy nhìn Hà thị: “Hầu phu nhân, thật xin lỗi, hôm nay nháo thành trò cười lớn như vậy. Cũng tại ngày thường ta quá tốt tính, dung túng đồ ác nô này, yến hội này ta sợ là không thể tiếp tục tham gia dược nữa. Ta đi về trước, ngày khác sẽ đưa quà nhận tội, thỉnh thứ lỗi!”
Mặc dù trong lòng Hà thị không vui, nhưng trên mặt cũng không hiện ra, cười làm lành: “Không ngại, tiểu hài tử giận dỗi nhau ấy mà!”
Bạch Vân Hề phẫn hận nhìn lén Bạch Mộc Cận, nhưng nàng lại cúi thấp đầu, đem toàn bộ cất giấu đi, không lộ nửa phần ra ngoài. Giống như mọi chuyện vừa rồi chỉ do Bạch Vân Hề tự thân diễn kịch, mà nàng thì từ đầu đến cuối đều là người xem.
Lúc này ở trên cao ốc cách một bức tường, bốn chàng thanh niên khí độ bất phàm đang hứng trí đối ẩm. Một vị nam tử mặc y phục màu tím vô cùng yêu nghiệt treo trên khóe miệng nụ cười giảo hoạt, nói với ba người khác: “Thế nào, bản vương không nói sai đi? Đây chẳng phải là phản kích tuyệt đối hay sao?”
“Vẫn là Tuyên vương có mắt nhìn, ha ha ha… Vừa rồi mẫu thân còn nói đại ca lưu ý đến nữ tử này, chậc chậc… Nếu như lấy nàng về nhà thì phủ Uy xa hầu ta sợ là không có ngày yên tĩnh!” Người nói chuyện chính là thứ tử Tăng Minh Chí của phủ Uy xa hầu, tựa hồ hắn có chút không đồng ý với hành vi của Bạch Mộc Cận.
Tăng Minh Hi nho nhã tuấn tú lại không cho là đúng, lắc lắc đầu: “Ta thì trái lại, thấy nử tử này có cơ trí có mưu, mặc dù đối mặt với nghịch cảnh nhưng vẫn bình tĩnh, rất có phong phạm của đại tướng!”
Tuyên vương hơi nhíu mày, mắt lại liếc về phía nữ tử sụp mí mắt đầy nhu thuận, hoàn toàn mất đi khí thế sắc bén. Rõ ràng chỉ là một thiếu nữ mới hơn mười tuổi, sao lại có tâm cơ như vậy?
“Bất quá chỉ là một nữ tử giỏi gây lục đục! Minh Hi công nhận như thế là hơi quá rồi! Ta thì trái lại, xem nhị tiểu thư Bạch gia kia mới đáng thương, còn nhỏ tuổi đã phải đối mặt với một tỷ tỷ thâm trầm như vậy!” Nam tử nói chuyện có khuôn mặt tuấn mỹ, không tùy tiện nói cười, khí chất lãnh đạm, trong mắt ẩn ẩn chút khinh thường. Hắn không thích nhất là loại nữ nhân có tâm cơ thâm trầm!
Trong mắt Tuyên vương thoáng qua ý không cho là đúng, nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt, tiện đà nở nụ cười thích hợp: “Lần đầu tiên Tử Hàm chú ý đến một nữ tử a? Chẳng lẽ lại nổi tâm thương tiếc với nhị tiểu thư nhà người ta?”
Phương Tử Hàm tuấn tú lãnh đạm hơi sửng sốt, không nói gì, phảng phất như ngầm thừa nhận. Đôi mắt không tự chủ nhìn về phía Bạch Vân Hề chật vật lại điềm đạm đáng yêu, mặc dù nữ tử này có chút thất thố, nhưng cũng là do bị tỷ tỷ tính kế.
“Tử Hàm, bản vương nhắc nhở ngươi. Nhị tiểu thư Bạch gia không đơn thuần giống như vẻ bề ngoài!” Tuyên vương uống một hơi cạn chén rượu, nhắc nhở như là vô tình.
Nghe thế, hai huynh đệ Tăng gia đều ngạc nhiên, Tuyên vương nói thế nhất định là đang cảnh cáo Phượng thế tử. Chẳng lẽ cái nam nhân luôn luôn không cho nữ nhân sắc thái như Phượng thế tử thật sự có tâm tư với nhị tiểu thư nhà kia?
“Vương thúc, ta bất quá chỉ thuận miệng nói mà thôi, uống rượu đi!” Phượng Tử Hàm luôn luôn ít nói lần đầu tiên lên tiếng giải thích. Nghe vào trong tai ba cái người quá hiểu biết hắn thì lại càng chứng thực rõ ràng hắn không chỉ có hảo cảm bình thường với Bạch Vân Hề.
Huynh đệ Tăng gia chỉ kinh ngạc, mà Tuyên vương có khuôn mặt tinh xảo như yêu nghiệt kia lại híp khóe mắt phượng dài, trong dó thoáng qua một tia kinh dị, nhưng trong lúc ẩm rượu thì biến mất khi nhắm mắt.