Chương 23: Châm ngòi ly gián chân chính
Đăng bởi Lãnh Tĩnh
Đăng lúc 7:51 AM
Tăng Minh Nguyệt còn chưa mở miệng đã bị Bạch Vân Hề ngăn chặn câu chuyện, sắc mặt nhất thời không dễ nhìn, một nha hoàn dám làm như vậy, còn không phải do chủ tử sai khiến? Coi Tăng Minh Nguyệt nàng thật là đồ ngốc sao?
Xuân Nhi nghe vậy, vội vàng nói: “Không, Tăng tiểu thư, người muốn trách thì trách nô tỳ được rồi! Nô tỳ chỉ là không quen nhìn cách làm của đại tiểu thư, không liên quan nhì đến nhị tiểu thư. Chỉ là mồm miệng nô tỳ không lanh lợi được như đại tiểu thư, cũng không hiểu luật pháp gì, nô tỳ chỉ một lòng muốn đòi công đạo cho nhị tiểu thư!”
Bạch Mộc Cận lạnh lùng nhìn Xuân Nhi, khóe miệng hiện lên một đường mỉa mai: “Xuân Nhi, cái đồ nô tài tâm tư bất chính! Lại mưu toan lợi dụng Hề nhi còn trẻ người non dạ, mang tai họa đến cho muội ấy! Chẳng qua là người hận ta lần trước đánh ngươi ba mươi đại bản do bất tôn chủ tử mà giờ lại khích bác Hề nhi ghét hận tỷ tỷ như ta. Điêu nô giỏi lắm! Ta trở về nhất định sẽ báo cáo lại cho tổ mẫu và mẫu thân, đem ngươi đi phát mại! Miễn cho một tiểu thư ngoan ngoãn lại bị ngươi dạy hư!”
Lời này vừa nói ra, Bạch Vân Hề đột nhiên nhanh trí. Hôm nay đã không còn cách nào hủy diệt Bạch Mộc Cận thì nàng cũng không thể mang trên lưng ác danh bất kính trưởng tỷ, bôi đen gia tộc.
Thế là ra vẻ tội nghiệp nhìn Bạch Mộc Cận: “Tỷ tỷ, Hề nhi sai rồi, Hề nhi chưa bao giờ muốn vu tội tỷ tỷ. Là do Xuân Nhi tự chủ trương nháo loạn ở nơi này, đừng hiểu lầm Hề nhi!”
Xuân Nhi khó tin nhìn Bạch Vân Hề, không biết sao lúc này lại bị chủ tử của mình bán đứng, ả hoảng loạn nhìn Bạch Mộc Cận, thấy trong đáy mắt nàng rõ ràng hiện nét cười chế nhạo. Ả vội vàng quỳ xuống dưới đất cầu xin: “Không… Đại tiểu thư, nô tỳ không có! Nhị tiểu thư, vì sao ngươi lại đối xử với ta như vậy? Nô tỳ một lòng đều vì ngươi a! Vậy mà ngươi lại muốn nô tỳ gánh tội thay cho ngươi!”
“Rõ ràng là lỗi của ngươi! Là ngươi vừa đến đã quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, luôn miệng nói tỷ tỷ khi dễ ta! Còn không phải vì lần trước ngươi bị tỷ tỷ trách phạt nên mới ghi hận trong lòng? Ta tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, ngươi lại khích bác ta bất hòa với tỷ tỷ! Ngươi mới là đồ bụng dạ khó lường!” Vẻ mặt Bạch Vân Hề đầy phẫn nộ nhìn Xuân Nhi, giống như Xuân Nhi thật sự làm ra việc phản chủ.
Bạch Mộc Cận âm thầm lắc đầu, Bạch Vân Hề quả nhiên là người có tâm tư ác độc. Thấy mọi người chỉ trích ả chửi bới thanh danh tỷ tỷ, ả không có năng lực phản lại liền mang Xuân Nhi đẩy ra chịu tội, mưu tính hay a!
Bất quá, thế lại hợp ý nàng. Bởi vì, hiện tại nàng sẽ không cho Bạch Vân Hề chết thống khoái như thế. Nàng muốn cho ả cơ hội, để ả trèo cao mười phần sau đó mới có thể rơi càng thảm.
Hiện tại, ả chẳng qua chỉ là một tiểu hài tử mười tuổi. Nếu như mình tính toán với ả, chỉ khiến người khác chế giễu, nói hai vị tiểu thư phủ quốc công bất hòa với nhau. Tỷ tỷ tính kế muội muội, muội muội tính kế tỷ tỷ. Lúc trở về, cái phụ thân vô lương cùng tổ mẫu tính toán của nàng mặc dù sẽ trách phạt Bạch Vân Hề, nhưng nàng cũng sẽ bị liên lụy. Mà sau mấy năm, người khác cũng sẽ quên chuyện này, Bạch Vân Hề vẫn có thể như cá dưới nước trong giới quý tộc.
Nàng không có ngốc như vậy. Cánh mình bây giờ vẫn chưa vững chắc, tuyệt đối không thể để Lục thị và Bạch gia nghi kỵ. Nàng phải từ từ chơi đùa chết Bạch Vân Hề, mà không phải để cho ả một phát liền ngã.
Nhưng nếu như Bạch Vân Hề cho rằng ả có thể đơn giản phủi tội sạch sẽ như thế thì sai mười phần, nàng muốn bức Xuân Nhi phải cắn ngược lại một cái mới được.
Bạch Mộc Cận nhìn Xuân Nhi, hơi đau lòng: “Xuân Nhi, uổng công mẫu thân và muội muội đối tốt với ngươi như vậy. Cho dù ngươi hận ta cũng không nên không đếm xỉa gì đến mặt mũi của mẫu thân và muội muội. Ngươi đúng thật là đồ vô ơn!”
“Đúng! Xuân Nhi, ngươi đã biết tội của ngươi chưa?” Bạch Vân Hề cho rằng Bạch Mộc Cận tin lời nàng, lại càng ra sức chỉ trích Xuân Nhi, ý đồ phủi tội cho mình.
Lúc này, Xuân Nhi đã cảm thấy sốt ruột, ả không ngờ nhị tiểu thư thế mà lại phản chiến, liên hợp với đại tiểu thư thảo phạt nàng. Thế này không chỉ không hoàn thành nhiệm vụ phu nhân giao cho, còn biến mình thành ác nô lừa chủ. Một khi trở về, phu nhân và lão phu nhân nhất định sẽ muốn mạng của ả a!
Bạch Mộc Cận nhìn Xuân Nhi gần như hỏng mất, tiếp tục cho thêm một viên gạch: “Xuân Nhi, ngươi phạm phải lỗi lớn như vậy. Mẫu thân và muội muội tuyệt đối không tha cho ngươi, lần này chỉ sợ không đơn giản là ba mươi đại bản. Ai… Lần trướcc ta đã cho ngươi cái giáo huấn nho nhỏ rồi, chỉ muốn ngươi nhớ lâu một chút. Vậy mà ngươi vẫn khăng khăng một mực, thế thì đừng trách ta đem chuyện này báo cáo với tổ mẫu!”
“Không phải như thế, không phải… Đại tiểu thư, ta không hề muốn hại ngài! Là… là phu nhân sai ta a! Bà ấy muốn ta làm đại tiểu thư xấu mặt, khiến ngài không thể đặt chân trong vòng quý nữ! Thực sự không liên quan đến Xuân Nhi, ta chỉ phụng mệnh hành sự a!” Xuân Nhi cảm nhận được ánh mắt âm trầm của Bạch Mộc Cận, cộng thêm bị người xung quanh chỉ trỏ. Ả đã rối loạn lên rồi, tình thế cấp bách mà khai luôn Lục thị.
Bạch Vân Hề nghe xong thì tức giận, lập tức tiến lên bịt miệng Xuân Nhi, tức giận quát: “Xuân Nhi, ngươi còn dám nói lung tung! Cẩn thận ta nói mẫu thân trượng tễ ngươi!”
Nhưng hành động này lại khiến người khác xem thành chột dạ với đe dọa. Các quý nữ đều gửi ánh mắt đồng tình cho Bạch Mộc Cận. Thậm chí còn có kế mẫu ác độc đến mức này, đứa nhỏ không có nương, thật sự rất đáng thương a!
Tăng Minh Nguyệt cũng lạnh hết cả tim, không ngờ Bạch Vân Hề thường ngày giao hảo với nàng lại là một người như vậy.
Nàng vỗ nhè nhẽ cánh tay Bạch Mộc Cận, lầm bầm: “Mộc Cận tỷ tỷ… tỷ…”
Trước đây Bạch Vân Hề cũng bố trí Bạch Mộc Cận không ít trước mặt nàng, mà Bạch Mộc Cận thì bị giấu trong phủ quốc công, không ra gặp ngươi, căn bản không có biện pháp giải thích cho bản thân. Nghĩ đến, hẳn cũng là do Lục thị ra tay, Lục thị này, dù gì cũng là muội muội của nguyên phu nhân, vậy mà lại khắt khe với chính ngoại sinh nữ của mình.
Bạch Mộc Cận vô tâm cười cười với nàng, nhưng trong mắt Tăng Minh Nguyệt và các quý nữ thì thành tươi cười miễn cưỡng. Nếu như hôm nay không phải do Bạch Mộc Cận nhạy bén, vậy thì sẽ thật sự mang ác danh khi dễ đệ muội, cay nghiệt hạ nhân. Vì sao kế mẫu trong thiên hạ đều độc ác, nhẫn tâm như vậy?
“Ai… quả nhiên là kế mẫu đều giống nhau. Bạch đại tiểu thư, sau này ngươi vẫn là nên cẩn thận!” Những người khác cũng chỉ là thầm nhủ ở trong lòng, chỉ có Chử Vân Yên nhanh mồm nhanh miệng là nói ra không hề cố kỵ, đồng tình rõ ràng với Bạch Mộc Cận.
Bạch Mộc Cận còn chưa nói chuyện thì Bạch Vân Hề đã trách móc: “Các ngươi đừng nghe Xuân Nhi nói bậy, nàng… nàng là người xấu, thấy vu tội tỷ tỷ ta không được thì chuyển sang vu tội mẫu thân của ta! Điêu nô như vậy hẳn là nên đánh chết tại chỗ!”
Ánh mắt ác độc của Bạch Vân Hề nhìn chằm chằm Xuân Nhi, bộ dáng kia như là nếu Xuân Nhi còn dám nói thêm một câu thì sẽ bị nàng ăn tươi nuốt sống.
Xuân Nhi sợ hãi run lẩy bẩy, hiện tại trái hay phải đều là chết, ả liền chẳng quan tâm gì nữa, thắng thắn nói: “Dù sao sau ngày hôm nay, ta chắc chắn là phải chết không cần nghi ngờ. Đã vậy thì không thể để như các người muốn được rồi. Phu nhân và nhị tiểu thư hử sờ sờ lương tâm của mình đi, rốt cuộc đã làm ra bao nhiêu chuyện hại đại tiểu thư và đại thiếu gia? Tính tình đại tiểu thư nhu nhược, đều bị phu nhân xúi giục không dám xuất đầu lộ diện, cũng không cho đại tiểu thư xuất phủ, ở bên ngoài thì phá hư thanh danh của đại tiểu thư. Lần trước ngươi đẩy đại tiểu thư đập đầu vào núi giả, phu nhân thì đưa lọ dược suýt nữa là hủy luôn dung mạo của đại tiểu thư. Các ngươi còn cố ý khiến đại thiếu gia học hành không ra gì. Chưa từng thấy kế mẫu, kế muội nào nhẫn tâm như vậy!”
“Hôm nay thì xúi giục ta vu tội đại tiểu thư, tâm các ngươi thật sự quá độc ác! Mắt thấy sự tình bại lộ thì ngươi đẩy ta ra gánh tội thay. Nguyên bản, ta còn cho rằng ngươi là một chủ tử tốt, nhưng hóa ra cũng nhẫn tâm như mẫu thân của ngươi, chỉ biết ném người ta ra làm tấm chắn, ta nhổ vào! Vô sỉ!”
Xuân Nhi mang đầy căm phẫn đem chuyện ác của Lục thị và Bạch Vân Hề nói sạch cả ra, đám tiểu thư nghe xong liền ngơ ngác há hốc mồm. Phủ Ninh quốc công này còn có nhiều chuyện xấu xa như thế, Lục thị nghe được truyền tâm cơ thâm trầm, kỳ thực là tâm cơ độc ác a!
Bạch Vân Hề quả thật muốn giận đến điên lên. Dù sao vẫn còn nhỏ tuổi, lòng dạ không sâu, thường ngày lại được nuông chiều, thế là xông lên đánh Xuân Nhi: “Đồ nha đầu chết tiệt nhà ngươi! Xem ta có xé rách miệng của ngươi ra không? Cho ngươi dám nói xấu ta với mẫu thân, tiện tỳ!”
Nhìn hai người kia vừa rồi còn đóng vai chủ tớ tình thâm, lúc này lại cuốn lấy nhau đánh thành một đoàn. Bạch Mộc Cận cảm thấy vô cùng buồn cười. Uyên Ương và Hỉ Thước yên lặng bội phục đại tiểu thư cao minh, hai người nhìn nhị tiểu thư ngày thường đều tỏ vẻ nũng nịu giờ lại như người đàn bà chanh chua thì suýt nữa bật cười ra tiếng.
Bạch Mộc Cận xoay người liếc các nàng một cái, cảnh cáo hai nàng đừng có đắc ý vênh váo. Hai nha đầu lúc này mới cúi đầu, nghẹn cười, không dám làm càn.
Các tiểu thư khác đều chỉ biết xem kịch vui, yến hội hôm nay quả nhiên là đặc sắc, cho mới kịch trên sân khấu còn thú vị hơn, ai cũng không có ý nghĩ đi lên ngăn hai người kia lại.
Bạch Mộc Cận nhìn đủ rồi, nháy mắt ra hiệu cho Uyên Ương và Hỉ Thước, hai nhà đầu hiểu ý, vội vàng đi lên can, còn lớn tiếng: “Nhị tiểu thư, Xuân Nhi, hai người đừng đánh a, sẽ khiến người ta chế giễu!”
Hơn nửa ngày cũng không kéo được hai người ra. Một thân gấm hồng Tứ Xuyên của Bạch Vân Hề bị xé mất vài góc, tóc tai tán loạn, trên mặt toàn mồ hôi. May mà Xuân Nhi không dám động thủ đánh thật, cho nên không bị thương, nhưng bộ dáng kia cũng đã lôi thôi đến cực điểm. Làm gì có quý nữ thế gia nào lại có bộ dáng như vậy?
“Đủ rồi! Các ngươi đang làm cái gì?!” Lục thị nghe tin chạy đến, liền thấy một màn trước mắt, quả thực muốn ngất. Bà vốn tính đúng thời gian xong việc của Bạch Mộc Cận, không ngờ Bạch Mộc Cận vẫn êm đẹp đứng ở nơi đó, mà nữ nhi của bà lại đánh nhau với tỳ nữ.
Phía sau Lục thị còn có mấy vị phu nhân quan hệ không tệ với bà ta, nguyên muốn đến xem nữ nhi của mình một chút. Nào ngờ ngoài ý muốn lại gặp phải trò hay đặc sắc, trên mặt mấy người đều lộ ra một chút nghi hoặc còn ẩn ẩn tia hứng thú.
Nghe thấy giọng Lục thị, Bạch Vân Hề với Xuân Nhi mới tỉnh lại từ trong mộng, nhanh chóng tách ra, chật vật quỳ trên mặt đất, chờ Lục thị xử lý.
Lục thị đi qua, liếc thật sâu nhìn Bạch Mộc Cận, lại hoàn toàn nhìn không ra Bạch Mộc Cận có chút nào hoảng loạn hay dị thường. Nàng chỉ yên lặng đứng ở nơi đó, ánh mắt yên tĩnh hơi hiện vẻ lo lắng, thấy bà còn hơi phúc thân, gọi một tiếng mẫu thân khiến người ta không tìm ra lỗi.
Mà các quý nữ xung quanh nhìn thấy bà cũng lộ ra vẻ bất cần cùng xem thương, còn có chút ẩn ẩn phẫn nộ. Bà dự cảm rằng đã xảy ra chuyện mà bà nhất định không tưởng tượng được.
“Hề nhi, Xuân Nhi, các ngươi đang náo loạn cái gì? Đây là phủ Uy Xa hầu, sao các ngươi lại làm ra hành vi hoang đường thế này? Chủ tớ hai người luôn luôn thâm tình, sao lại bị người khác gây xích mích đến mức đánh lộn?” Lục thị vừa lên tiếng đã bắt đầu răn dạy hai người, chỉ là ý tứ trong lời nói rõ ràng là chỉ trích “có người” ác ý gây xích mích khiến hai tiểu nha đầu không hiểu chuyện phạm lỗi.
Nói xong mắt còn vô ý liếc Bạch Mộc Cận, Bạch Vân Hề lập tức hiểu ý, vội vàng đáp: “Hu hu… Mẫu thân, cuối cùng thì người cũng tới! Người phải làm chủ cho Hề nhi a! Rõ ràng là Xuân Nhi bất kính với tỷ tỷ, tỷ tỷ lại trách ta hãm hại nàng. Xuân Nhi còn vô liêm sỉ đến mức vu tội mẫu thân, ta chỉ tức quá nên mới động thủ đánh người. Tỷ tỷ lại chỉ đứng một bên xem cuộc vui!”
Lời này nói ra, mấy phu nhân không hiểu căn nguyên đều nhíu mày. sao Bạch đại tiểu thư lại là một người không biết nặng nhẹ như vậy? Thế mà lại khiến muội muội của mình mất thể diện ở bên ngoài, đây không phải là cố ý khiến phủ Ninh quốc công mất mặt sao?