Home » Chương 18 - Lược Thê

Chương 18 - Lược Thê

Edit: Độc Tiếu

Chương 18:

Đứa nhỏ mất tích ngày thứ năm, kinh động đến cả Mục Ấp Trần ở trong thành, hắn vội vàng chạy tới, tìm thấy Mạc Nhạn Hồi đang thủ một ngày một đêm ở ngoài cửa Lục gia.

“Rốt cuộc sao lại thế này?”

Nàng ngửa đầu, bất lực ngoái đầu nhìn lại. “Là nàng! Là Lục Tưởng Dung! Nhưng là hắn không tin ta—“

Mục Ấp Trần vỗ vỗ vai nàng. “Để ta xử lý.”

“......Gia chủ tin ta sao?” Tin nàng không mang theo tư oán, hiểu lầm Lục Tưởng Dung?

“Đương nhiên.” Hắn đáp không chút do dự. “Ngươi về trước đi, ta đến nói chuyện cùng nàng ta.”

Nước mắt nhịn mấy ngày, lẳng lặng chảy xuống.

Vì sao chỉ bằng một câu, gia chủ liền tin nàng hoàn toàn không nghi ngờ, cái người bên gối muốn cùng nàng cộng giai bạch thủ kia, lại mặc cho nàng nói đến rách miệng cũng không nguyện tin nàng một lần?

Khi Mục Ấp Trần tiến vào Lục gia, gặp phải Mục Dương Quan đang muốn đi ra.

“Đại ca?”

Mục Ấp Trần cũng không nói thêm cái gì. “Nhạn Hồi ở ngoài cửa, người về bồi nàng trước đi, chút nữa rồi nói chuyện.

Dặn xong, hắn trực tiếp đi tìm Lục Tưởng Dung.

Cô gái kia cũng không quá ổn, hắn đứng ở cửa được một lúc, nàng vẫn ở trong phòng thất thần, không biết làm gì.

“Tưởng Dung.”

“Mục đại ca—“ Nàng vội vã đứng dậy châm trà cho hắn. A Dương ca coi trọng nhất là thân nhân, nàng nhất định không thể chậm trễ, bằng không, bằng không A Dương ca sẽ không liếc mắt nhìn nàng một cái.

Động tác của nàng cứng đờ. “Mục đại ca, thế nào ngay cả ca cũng tin nàng? Ta cái gì cũng không làm, chỉ bằng một câu nói của nàng—“

“Một câu, là đủ.” Không có mười phần nắm chắc, Nhạn Hồi cũng không nói ra khỏi miệng.

“Ta không có! Mục đại ca, tính tình ta ca là rõ ràng, ta là người sẽ làm loại sự tình này sao? Nàng ta để ý chuyện giữa ta và A Dương ca, vu oan ta mà ca cũng tin?”

“Tưởng Dung, từ khi nàng mười ba tuổi ta đã nhận thức nàng ấy, tính tình nàng thế nào, ta cực kì rõ ràng.”

“Người sẽ thay đổi.”

“Phải, cho nên ngươi thay đổi. Ngươi trước kia, sẽ không làm loại sự tình này, ta tin, mà lúc này—ngươi có biết khi ngươi nhắc với Nhạn Hồi, đôi mắt kia dữ tợn cùng đáng sợ bao nhiêu sao?”

Nàng câm thanh, không trả lời lại được.

“Đem đứa nhỏ trả lại cho nàng đi, ngươi nếu tổn thương đến đứa nhỏ, cả đời này, A Dương sẽ không tha thứ cho ngươi.” Hắn dừng một lát, mới nhẹ nhàng chậm chạp nói: “Bởi vì đó là cốt nhục của hắn, cả Phong Nhi cùng Thanh Nhi.”

“Nói bậy! Nàng rõ ràng đã gả cho người khác, đó là đứa nhỏ của chồng trước nàng ta, gọi là Mộ Dung gì đó........”

“Mộ Dung là họ của chúng ta, họ Mục là theo Vũ Nhi, chuyện này ai cũng biết. Nhạn Hồi thủy chung chỉ có hắn, không có người khác. A Dương chỉ là đã quên, nhưng tâm của hắn nhớ, bản năng muốn đến gần nàng, tìm hết các loại lý do để giữ nàng ấy ở lại bên người. Thậm chí hắn còn có thể đem cả mạng cho nàng ấy, ngươi hiểu chưa? Khúc mắc giữa bọn họ rất sâu, không một người ngoài nào có thể chen vào được.” Việc này nói trắng ra, không có ai đúng ai sai, chẳng qua là—

Lục Tưởng Dung ngã ngồi xuống, chấn kinh vô cùng.

Mạc Nhạn Hồi............ không phải là quả phụ.

Nàng ta không phải không biết nhục nhã, cứng rắn cướp hắn.... còn có... còn có...... đó là cốt nhục thân sinh của hắn.

Bọn họ-- luôn luôn vẫn là thuộc về nhau, là nàng xông lầm vào, không có cướp đoạt thứ của nàng.

Hiện tại như vậy, lại thành nàng cố tình gây sự.

Lục Tưởng Dung chịu đả kích lớn, một câu cũng không nói nên lời.

Luôn luôn cho rằng trong lòng hắn có nàng, chỉ là khắc chưa đủ sâu, chỉ cần cố gắng thêm một chút, hắn sẽ chậm rãi, càng lúc càng để ý, nhưng là—nếu thật tình thương nàng, có thể dễ dàng liền để cho một nữ nhân khác thay thế vị trí sao?

Nàng chưa từng chân chính thấy rõ điểm này, oán Mạc Nhạn Hồi hoành đao đoạt ái, lại quên hỏi chính mình, giữa bọn họ là yêu sao? Mạc Nhạn Hồi lấy đi, không phải là cướp đi vị trí của nàng, mà là lấy lại thứ vốn thuộc về chính mình.

Trong lòng hắn, kỳ thực luôn luôn chưa từng có vị trí của nàng.

“A Dương cô phụ ngươi, là hắn không đúng. Nhưng mà Tưởng Dung, ngươi thật muốn vì một nam nhân không yêu ngươi, biến chính mình thành như vậy sao? Ngươi nguyên là một cô gái thiện lương hồn nhiên, nhưng hiện tại, ngươi lại đem chính mình chìm trong phẫn hận cùng bất bình, vặn vẹo tính cách, có đáng giá sao?”

“Ta căn bản........ ngay cả tư cách so đo đều không có đi.........” Người ta xứng với cái gọi là toàn gia, nàng thì có là gì? Nàng thì là cái gì?!

“Cho nên, thừa dịp chuyện còn chưa lớn, nói cho ta biết đứa nhỏ ở đâu. Ta cam đoan thủ khẩu như bình, để cho chuyện này kết thúc yên lặng, cả đời cũng không nhắc lại với ai. Nếu đem sự tình nháo thành lớn, đối với ngươi cũng không hề có một chút ưu việt. Đứa nhỏ có sơ xuất gì, theo tính của Nhạn Hồi, nàng thực sự sẽ giết chết ngươi, ai cũng không cản được, ngươi thật muốn A Dương hận ngươi sao?”

Lục Tưởng Dung sợ hãi một trận.

Nàng không biết chân tướng lại là như vậy, lấy cốt nhục của hắn ra hiếp bức, nàng cũng biết rằng, đừng nói đến nàng ta, hắn chính là người thứ nhất không buông tha cho nàng.

“Đứa nhỏ........ ở Điền gia.” Nàng suy yếu, run giọng nói ra.

Tưởng Dung này...... Hắn nhịn không được lại thở dài.

Khó trách mọi người lật cả thôn lên vẫn không thấy nguyên lai là đã không còn ở trong thôn.

Điền Nguyên Đạt này vì nàng, chuyện gì cũng dám làm ra. Nàng thật sự là bị cừu hận che mắt, dùng tới cả chiêu hiểmnày, không sợ phải đem cả chính mình ra trả sao?

“Ta đáp ứng ngươi giữ bí mật, nhất định sẽ làm được. Chính ngươi—cũng tự giải quyết cho tốt.”

Vội vàng chạy về trong thành, tìm đến Điền Nguyên Đạt, lấy đứa nhỏ trở lại, lại cấp bách trở về thôn, đem đứa nhỏ trả cho mẫu thân nhớ con sốt ruột kia.

Lúc hắn đến, đệ đệ ngồi chờ ở sảnh, thấy hắn đến, vội vàng chạy ra đón, ôm lấy đứa nhỏ.

Xác nhận lông tóc vô thương, lúc này mới thở hắt ra, chạm vào gò má đứa nhỏ đang ngủ yên, trấn an tâm hồn bị chấn kinh mấy ngày.

Thối tiểu bảo, còn ngủ ngon như vậy, đều dọa cha nương sắp chết!

Hắn liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, “Không phải nói đệ ở cùng Nhạn Hồi sao?” Làm trượng phu, lúc này không phải là nên ở bên người an ủi, trấn an hay sao.

Mục Dương Quan thở dài, mặt đầy bất đắc dĩ, “Nàng giận đệ.”

“............” Đến mức bị trục xuất ra khỏi phòng?

Đem được đứa nhỏ trở về, lại còn phải giải quyết thêm cả chuyện nhà nữa, hắn có bận quá hay không đây.

Dở khóc dở cười tiến lên gõ cửa phòng, không có người lên tiếng trả lời, hắn tự mình đẩy cửa vào.

Mạc Nhạn Hồi vừa thấy hắn, vội vàng đứng dậy chào. “Gia chủ--“

“Thành thân cùng A Dương cũng đã lâu như vậy rồi, còn không sửa được miệng?”

Vì thế nàng sửa lại: “Đại ca, Lục Tưởng Dung nói sao?”

“Đứa nhỏ không có việc gì, ở bên ngoài, đang ngủ, A Dương ôm, một cọng tóc cũng không bị thương, ngươi yên tâm.”

Nàng ta buông tay rồi? Lập tức muốn đi xem đứa nhỏ, mắt vừa chuyển thì bị hắn dùng cánh tay ngăn cản.

“Không vội, chúng ta nói chuyện.”

Mạc Nhạn Hồi cũng biết hắn nói gì, banh mặt nhìn hắn, uyển chuyển từ chối. “Ta không chấp nhận thuyết khách.” Ai tới cũng giống nhau, nàng lần này là thật sự giận hắn.

Rõ ràng vừa mới nói, người nhà của hắn, hắn sẽ bảo vệ, không để cho người ngoài khi dễ, Lục Tưởng Dung kia cũng đã khi dễ không còn một phân nào, hắn lại bảo vệ người ngoài làm hại gia đình của nàng, để mặc mẫu tử bọn họ tứ cố vô thân.

Nàng chẳng lẽ không phải thê tử của hắn sao? Đứa nhỏ không phải con hắn sao? Như vậy làm sao nàng không vô tâm ý lạnh?

“Nhạn Hồi, ngươi là giận hắn không bảo vệ các ngươi tốt, hay là giận hắn không tin ngươi?”

“Đều có!”

“Nếu là lý do trước, hắn cũng cực lực cứu đứa nhỏ, trong thôn tới tới lui lui tìm kiếm. Vài ngày nay, hắn cũng không dám nhắm mắt lại, tiều tụy cùng lo lắng của hắn cũng không ít hơn ngươi.

Về phần là lý do sau, ta cho rằng lên án hắn là không công bằng. Hắn nhận thức Tưởng Dung hơn một năm, hắn biết Tưởng Dung quả thật không phải là một cô gái đùa giỡn tâm cơ, càng đừng nói là làm ra chuyện đáng sợ như thế. Nếu không biết rõ ngươi làm người không nắm chắc thì không nói ra, ta cũng sẽ không thể tin. Nhưng là đối với ngươi, hắn quen biết có một thời gian ngắn ngủi, trước kia hắn tất nhiên là sẽ tin ngươi không chút do dự, nhưng là hiện tại, muốn hắn có thể giống như vậy....... Ngươi cũng là quá nghiêm khắc, ngươi dù sao cũng phải cho hắn thời gian có cơ hội để một lần nữa biết ngươi là người như thế nào, cùng qua lại tìm hiểu.”

Nàng liễm mi, cúi mắt không nói. Nhưng Mục Ấp Trần biết, nàng nghe được.

“Các ngươi đã nhận bao nhiêu dày vò rồi, hôm nay mới có thể ở gần nhau, thật muốn vì trêu ghẹo của người ngoài lại làm tổn thương tình cảm của nhau sao? Tự ngươi suy nghĩ cho cẩn thận, trong tiệm bận rộn, ta về trước.”

“Làm phiền đại ca.” Tự mình mở cửa thay hắn, cùng Mục Dương Quan ở trong sảnh tiễn hắn ra khỏi cửa. Người đi xa, lúc này mới trở lại trong phòng.

“Nhạn Hồi.......” Đại ca vừa đi, cả người hắn liền cương quẫn, nhìn nàng vẫn im lặng không chịu nói gì.

Nàng im lặng không tiếng động, lấy tay ôm lại thứ tử trong lòng hắn, xoay người trở về phòng.

Nàng mang gương mặt lạnh lùng, cũng không tỏ vẻ gì, hắn cũng không biết lệnh cấm có còn hay không, không dám tùy tiện bước vào trong phòng chọc giận nàng.

Để đứa nhỏ ở sát bên người, đổi lại một tã lót mới, đứa nhỏ tỉnh lại được một lúc, tay chân hữu lực y y nha nha đá đạp lung tung, đôi mắt sáng người đảo lia lịa. Nàng vẫn là lo lắng, cẩn cẩn thận thận kiểm tra lại một lần, không buông tha một chỗ nào, muốn xác nhận đứa nhỏ không nhận bất kì thương tổn nào.

Lát sau, nàng đem đứa nhỏ an trí tại cái nôi trống mấy ngày, lại dỗ ngủ lần nữa, liền từ mình lên giường quay lưng ngủ, không để ý đến hắn.

Hắn lấy can đảm vào phòng, nhẹ nhàng linh hoạt ngồi xuống ở mép giường, thấy nàng không đuổi hắn cũng tiến thêm một bước, cởi giầy nằm lên giường. Lòng bàn tay thử chạm vào lưng nàng, người nàng cương lên tránh ra, càng di chuyển sâu vào bên trong, ý tứ là không muốn hắn chạm vào người.

Hắn vội vã rút tay, an phận nằm, không dám thử lần nữa.

Lặng im một lúc lâu sau, hắn nhìn chăm chú bóng lưng lạnh lùng, nhẹ giọng mở miệng, “Xin lỗi, không nên chất vấn suy nghĩ của nàng. Sau này, nàng nói mỗi một câu, mỗi một chữ, ta đều nghe hết, tha thứ cho ta lần này được không?”

Nàng không lên tiếng trả lời.

Hắn không biết là nàng đã ngủ, hay là quyết tâm không muốn để ý, thở dài, cũng không nhiều lời nữa.

Mấy ngày liền cơ hồ chưa từng ngủ được chút nào, mắt vừa nhắm lại, mệt mỏi lập tức tập kích, nặng nề ngã vào giấc ngủ.

Đứa nhỏ bình an trở về, việc này cũng liền bình ổn.

Mục Ấp Trần đã đáp ứng đối phương, trả đứa nhỏ lại bình an liền không truy cứu. Vì thế, Mạc Nhạn Hồi cũng tôn trọng lời nói của đại ca, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.

Sự kiện bình ổn, nhưng lại lưu lại ba chuyện không tốt.

Thứ nhất, Nhạn Hồi vẫn không nói chuyện với hắn.

Vẫn giống với phong cách của nàng, vợ chồng hờn dỗi thì hờn dỗi, chuyện trong nhà vẫn cẩn thận tỉ mỉ chuẩn bị như trước, chỉ là không để ý đến hắn thôi.

Hắn thử vài lần, vẫn không được đáp lại, chỉ có thể yên lặng chờ nàng hết giận.

Thứ hai, việc này náo toàn thôn người ngã ngựa đỏ, hiện tại đứa nhỏ đã trở lại, tiền căn hậu quả không cái nào rõ ràng, khó tránh khiến cho người khác suy diễn. Như là—đứa nhỏ mất tích không rõ ràng, trở về lại càng không rõ ràng. Không có một người mẫu thân nào, gặp gỡ loại chuyện như vậy lại không truy cứu, không đòi công đạo, trừ phi—

Lúc trước, nàng khí thế bức người, cường ép Tưởng Dung, vẫn là ký ức mới trong đầu mọi người, sau cũng không thấy nàng ra mặt nói lời xin lỗi.

Cùng một loạt lời ra tiếng vào, Mục Dương Quan nghe vài lần, trong lòng nổi lên phản cảm.

Những người này đã đủ chưa!

Ban đầu, là yêu cái tình người trong thôn dân, một thôn làng đoàn kết vui vẻ hòa thuận, hiện tại lại đoàn kết không biết rõ chuyện liền phê phán, một bè lũ cường quyền khinh người.

Tính tình Nhạn Hồi đạm mạc, nhận lời với đại ca, không cùng người khác phân tranh, cho người kia đường lui, hắn nhìn thấy ở trong mắt, đau tiếc chi tâm lại không thể nói.

Nàng giận hắn ba ngày, thẳng đến ngày thứ tư, trước khi hắn xuất môn, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, hắn cảm thấy vui vẻ. Cho rằng, nàng cuối cùng cũng chịu để ý đến hắn, ai biết nàng lại chuyển tầm mắt, đi làm việc khác, giống như ba ngày trước, không tiễn hắn xuất môn.

Hắn cảm thấy tịch mịch.

Ba ngày, quá đủ rồi, hắn rốt cuộc không thể chịu được sự lạnh lùng của nàng. Hôm nay hạ quyết tâm muốn cùng nàng nói rõ ràng, xem muốn bồi tội như thế nào, phạt hắn thế nào mới hết giận. Vợ chồng đóng cửa, muốn hắn quỳ xuống cũng sẽ không tổn thất hoàng kim dưới gối.

Ai biết, khi chạng vạng tan tầm trở về, nghênh đón hắn là căn nhà trống vắng.

Trái tim hắn căng thẳng, bước nhanh tới hậu viện, quần áo trên gậy tre cũng không còn.

Nếu nàng muốn đi khỏi nhà, thì mới có thể đem quần áo lấy đi toàn bộ.

Hắn bị hoảng loạn ngay lập tức, cũng không có cách nào suy nghĩ, sợ nàng lần này xoay người liền rời đi, không ch hắn chút cơ hội nào để được tha thứ--

Tâm hoảng ý loạn muốn đi ra khỏi cửa tìm, liền thấy nàng ôm đứa nhỏ, đẩy cửa bước vào.

Hắn dừng bước, ngốc tại chỗ, ngẩn ngơ nhìn nàng.

Nàng cũng không có hỏi hắn đứng ngốc ở cửa làm cái gì, thuận tay đem đứa nhỏ ôm ở trong tay đưa cho hắn, vào phòng bếp.

Nàng......... không đi, là vào trong thành bốc thuốc đi.

Tâm thần chậm rãi ổn định, muốn hỏi nàng có chỗ nào không thoải mái, lại không nói ra tiếng nào, sợ nàng lạnh lùng quay lưng đi.

Nàng không đem gói thuốc kia đổ vào trong ấm sắc thuốc để đun, mà là nấu một chậu nước, đem cả gói thuốc Đông y kia đổ vào, đun lên. Đun xong thuốc, liền đổ thêm nước lạnh, điều chỉnh đến độ ấm thích hợp, mới bê chậu nước thuốc tiến vào.

Đầu tiên là hắn không hiểu, nhìn nàng đi tới, quỳ gối ở trước mặt hắn, cởi giầy cho hắn, xắn ống quần lên, lại đem cả hai chân vào trong chậu nước, vắt chiếc khăn thấm nước thuốc kia, đắp lên đầu gối phải của hắn. Khăn lạnh đi lại thay một lần nữa, không hề thấy phiền, tha thiết quan tâm.

Vành mắt hắn nóng lên, một tay kéo nàng lên ôm lấy, đem vành mắt ẩm ướt kia về phía eo của nàng.

Tật cũ này của hắn không biết là có phải có bị sau lần bị thương kia không. Mỗi lần trở trời, lại buốt buốt đau, buổi sáng nàng nhấc mắt lên, là để xác nhận tư thái đi đứng của hắn.

Rõ ràng là trong lòng giận hắn, lại lo lắng, không thể làm như không thấy.......... Hắn thực sự tích đức tám đời, mới có thể cưới được nàng.

“Nhạn Hồi, đừng giận ta.....” Hắn cô nông, cũng không quản tôn nghiêm của nam nhân. “Ta đi mượn bàn tính của đại ca để quỳ, nàng tha thứ cho ta được không?”

Nàng bất động đứng thẳng một lúc lâu sau cũng không có động tác gì, cho rằng nàng muốn đẩy hắn ra, tâm buộc chặt. Rồi sau đó, cảm nhận được nàng nhấc tay lên, chậm rãi xoa tóc hắn. “.........Thuốc rất quý.”

“Cái gì?”

“Chàng lại ép buộc cái cặp chân kia, ta sẽ không quản chàng, trực tiếp phế bỏ nó.”

Hắn nghe hiểu, như trút được gánh nặng, cười ra tiếng, “Hảo, nghe nàng, ta sẽ chăm sóc chính mình, cùng nàng sống thật lâu thật lâu.”

Nhạn Hồi tha thứ cho hắn.

Mộ Dung, Thập Nhi, tình dài không di,

Trong óc nàng, lại hiện lên những chữ hắn tự tay viết lên tấm thiệp, cùng giọng nói ôn tồn đảm bảo ở giờ phú này.

Trái tim mềm mại dợn sóng, một tia não ý cuối cùng cũng không còn sót lại.

“Chàng đừng đánh thức đứa nhỏ!” Nàng đẩy đẩy hắn.

Hắn nơi nào làm phiền đến chúng? Căng thẳng mấy ngày, cuối cùng cũng mưa tạnh trời trong, tự nhiên liền vô lại đùa giỡn. “Ngủ rất say, cha cùng nương ân ái, hắn làm sao dám có ý kiển?”

“Oa—“ Vừa dứt lời, đứa nhỏ bị kẹp ở bên trong bật tiếng khóc lớn.

“Đều tại chàng!” Thê tử giận dữ trừng hắn một cái, đứng dậy bế đứa nhỏ thong thả đi lại dỗ dành.

“...........” Lại là ngươi! Lúc nào cũng tranh giành tình cảm với ta! Thối tiểu bảo.

Phong ba trong nhà đã bình ổn, nhưng bên ngoài thì chưa.

Một ngày nọ, hắn sửa sang lại trướng mục quy hoạch của quý, phát hiện có một quyển hạng mục để quên ở trong nhà, mấy ngày trước mang trở về, không cẩn thận để quên.

Hắn nói với thôn trưởng một tiếng, về nhà lấy đồ.

Nhạn Hồi không có nhà, hắn lấy quyển sách rồi lại xuất môn, nàng vừa vặn giặt quần áo trở về.

“Giặt quần áo thế nào lại giặt thành một thân ướt đẫm?”

“Không cẩn thận trượt chân ngã xuống suối.” Khẩu khí nàng nhàn nhạt, mang theo tùy ý.

Hắn nhíu nhíu mày, “Sau này quần áo cứ để cho ta giặt.”

Nếu không có ngày nào lại té xuống suối đến vỡ đầu, thật sự rất nguy hiểm.

“Không nghiêm trọng như vậy. “Nàng đẩy đẩy hắn, tiễn hắn xuất môn.

Trên đường trở lại thôn trường kia, hắn luôn luôn suy nghĩ, suối kia có sâu lắm sao? Nhạn Hồi tập võ, thật sự muốn động thủ ngay cả hắn cũng không thắng được, thân thủ kia làm sao có thể để bị té đến ướt đẫm, nghĩ sao cũng không đúng.

Vì thế, hắn tận lực vòng đường, đi qua bờ suối, tiếng nói của hai ba đại thẩm bay vào tai, nhân vật bị châm biến phê phán kia vẫn không đổi là Nhạn Hồi.

Trong nháy mắt, hắn cái gì cũng hiểu.

Người trong thôn xa lánh nàng, chuyện này hắn biết, nhưng hắn cho rằng trên miệng chỉ nói hai ba câu, lâu ngày, tự nhiên thấy rõ nàng làm người như thế nào, không cần nhiều lời.

Chỉ là........... người bình thường chỉ nhìn bề ngoài, lại có bao nhiêu người có trí tuệ có tâm để nhìn người? Hơn nữa việc đứa nhỏ mất tích lần này, nàng không nhiều lời, càng khiến cho nàng cùng thôn dân bất hòa.

Hiện thời, ngay cả động thủ cũng dám, còn có thể ở lại trong thôn sao?

Các nàng cũng không ngẫm lại, Nhạn Hồi không phải nữ nhân yếu đuối, thật sự có lòng so đo, còn có thể để cho các nàng biến mình trở thành một thân chật vật? Nhưng nàng nhường nhịn, không đi gây sự, nhưng lại đổi được cái gì?

Sau lưng hắn còn có bao nhiêu chuyện hắn không biết? Trước đây, nàng còn chịu bao nhiêu ủy khuất? Từ khi thành thân đến nay, nàng một câu cũng chưa từng đề cập qua với hắn.

Mục Dương Quan nhắm mắt, chỉ cảm thấy trái tim ở trong lồng ngực, cực kì đau.

Ngày hôm đó trở về nhà, nàng không nhắc, hắn cũng sẽ không nói đến chuyện này. Chỉ là, đã có lựa chọn ở trong đầu, trong lòng đã âm thầm suy nghĩ.

Sáng ngày hôm sau, khó có được hắn lại dậy sớm hơn thê tử, bình thường nàng luôn dậy thật sớm chuẩn bị đồ ăn, giờ còn ở trong lòng hắn tham ngủ. Đôi gò má trắng trẻo ửng hồng, yêu thương hôn hôn tai nàng, khẽ cắn vành tai khéo léo, trêu chọc. “Hảo hiền thê, đang lười a? Nếu không tỉnh thì ta xằng bậy đó.”

Thân mật dựa vào bên má, lúc này mới phát hiện người nàng nóng không phải là bình thường, vươn tay chạm vào da thịt của nàng, lại nhìn gò má ửng hồng không bình thường, đôi mày nhíu lại. “Nhạn Hồi, không thoải mái sao?”

Nàng hừ thành tiếng, mặt chui vào ngực hắn.

Hắn trấn an vỗ vỗ nàng, xuống giường mời đại phu cho nàng, cũng hướng phía thôn trường xin nghỉ, ở nhà chăm sóc.

Hắn nấu cháo bón cho nàng, thuốc cũng kê về, đun ở trên bếp.

“Đứa nhỏ..........” Bệnh nhưng nàng vẫn lo lắng.

“Ta sẽ trông.”

“Chàng....... ba bữa.........”

“Tự ta có thể làm.” Hắn ôm nàng vào trong lòng. “Nàng cái gì cũng không cần lo lắng, nghỉ ngơi cho tốt, mau chữa bệnh cho tốt.”

Nàng lại mê mê trầm trầm ngủ, hắn chăm chú nhìn nàng nhíu đôi mày lại, dung nhan khi ngủ không được an ổn, tư tưởng trong lòng trào dâng cuồn cuộn, khúc mắc khó bỏ.

Lời thề son sắt, người nhà của hắn, hắn sẽ bảo vệ, không cho người ngoài khi dễ.

Nhưng mà từ khi thành thân tới nay, hắn đã bảo vệ cho nàng cái gì? Chỉ là liên tục cho rằng nàng xuyên tạc cùng bất bình, suýt nữa ngay cả đứa nhỏ cũng gặp chuyện.

Tưởng Dung vu hãm nàng, hắn không tin nàng, nàng giận một ngày, coi như không có chuyện gì.

Lần thứ hai, hắn vẫn là không tin nàng, nàng giận ba bốn ngày cũng hết, thậm chí còn không gây khó dễ cho hắn. Đổi lại là người khác, không cho hắn nếm mùi đau khổ, chịu đủ loại giáo huấn mới là lạ.

Cho tới nay, nàng chỉ luôn nói “Hảo” với hắn, cũng không so đo với hắn. Chuyện có thể hắn cũng đã làm hết, nhưng so sánh lại, hắn làm trượng phu, ngay cho một yêu cầu đơn giản nhất, là cho nàng cuộc sống an ổn, không bị quấy nhiễu cũng không làm được.

Hắn cầm tay nàng, xoa nắn các ngón tay, vuốt lên da thịt đã thoáng thô ráp.

Hồi mới thành thân, không phải như vậy, tuy rằng bàn tay có vết chai do luyện kiếm lưu lại, nhưng ngón tay vẫn là trắng mịn mềm mại.

Đại ca nói, nàng trước kia là tổng quản nhà giàu, rất được trọng dụng, địa vị cùng chi phí ăn mặc hoàn toàn là đãi ngộ dành cho chủ tử. Như vậy mà nàng còn vì mình múc nước giặt quần áo? Trong lòng nàng rõ ràng biết, gả cho hắn, là nàng chịu khổ chịu tội.

Đem những ngón tay thô ráp áp lên má, làn da tinh tế mịn màng khi xưa lại là nỗi đau khảm vào tâm.

Hắn biết được, một lòng vì một nữ nhân, không bỏ được, nguyên lai chính là tư vị như vậy.

Có chút đắng, cho chút cay, cũng có hạnh phúc ngập tràn.

Khi Mạc Nhạn Hồi tỉnh lại, trượng phu vẫn còn nằm kề bên cạnh, mỉm cười nhìn nàng.

“Chàng.......” Vừa mở miệng, giọng nói khàn khàn.

Hắn bưng thuốc đã được hầm lên, bón cho nàng uống, lại bò lên trên giường, vươn tay chân ra, ôm nàng thật chặt.

“Muốn ngủ sao? Có việc muốn cùng nàng thương lượng.”

“Chuyện gì?”

Hắn cúi đầu, mắt đối mắt, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc “Nhạn Hồi, chúng ta chuyển nhà đi.”

Nàng không hiểu. “Chàng không phải là thích ở nơi này sao?”

Chỉ là một câu đơn giản như vậy, trái tim lại lập tức bị nàng vặn xoắn đến phát đau, đau cơ hồ quên mất phải làm thế nào để nào để phát ra tiếng,

“Nàng......” Tiếng nói so với người sinh bệnh là nàng càng khản đặc, hắn nuốt nước bột, lại mở miệng một lần nữa, “Là vì thế mà thành cái dạng này cũng không nói với ta sao?”

Nàng nhớ hắn thích nơi này, nhớ hắn nói ở nơi này tự tại, nhớ mỗi câu hắn từng nói qua.

“Nhạn Hồi, nơi khiến nàng sống không thoải mái, ta cũng sẽ không khoái hoạt. Ngày mai, ta liền chào từ giã thôn trưởng, sau đó thương lượng cùng đại ca. Trước chuyển về một thời gian, tương lai thế nào thì quyết định sau.”



Tóm lại, hắn sẽ không để cho nữ nhân của hắn tiếp tục ở lại một nơi không chào đón nàng, từ ngày thành thân ấy, hắn đã nên làm như vậy!
Chia sẻ truyện với mọi người :
 
Copyright © 2015 Độc Tiếu