Chương 8.2 - Lược Thê
Đăng bởi Lãnh Tĩnh
Đăng lúc 3:55 AM
Edit và Beta: Độc TiếuTa không cần ngươi. Hắn biết, nàng thực sẽ nói ra được khỏi miệng.
Trái tim nàng đau xót, cái nhìn tràn đầy đau đớn kia, làm cho nàng không thể như thường ngày, nhẫn tâm cùng coi thường đẩy ra.
“Chúng ta còn có thật nhiều việc chưa làm xong. Ta đã nhận lời với nàng, tìm một người yêu thích nàng, cho nàng rất nhiều rất nhiều sủng ái, trừ bỏ Mạc Nhạn Hồi, ai ta cũng không cưới... Tất cả đều là thật lòng, trừ bỏ dùng thân phận của đại ca, mỗi câu ta nói với nàng, đều chân thành... Nhạn Hồi, Nhạn Hồi, nàng thật không cần ta sao?”
Nàng thật không cần ta sao?
Nàng chưa từng nhìn thấy tư thái hắn hèn mọn như thế, không cần biết người trong lòng nàng là ai, bất kể làm việc gì cũng là vì nàng, làm hết, hết thảy, vô luận là đúng hay sai. Điều mong muốn duy nhất, cũng chỉ là muốn nàng ở bên cạnh mà thôi.
Nàng nói không nên lời, ngay cả nàng cũng không rõ, mình có muốn nam nhân này hay không.
“Nếu ta cố gắng để được như đại ca, nàng có nguyện ý ở lại hay không? Vẫn là, vẫn là... chỉ cần nàng nói ra, ta đều nguyện ý làm.... trừ những chuyện này ra, ta không biết ta còn có thể làm được gì bây giờ, vừa đấm vừa xoa cũng không thể giữ nàng lại được, Mạc Nhạn Hồi, vì sao nàng lại khó lấy lòng như vậy?”
Hắn đã không quản được có dọa người hay không, đã đi tới tận cùng của tuyệt vọng, sớm đã không còn băn khoăn, chỉ có thể đem hết toàn lực bắt lấy tấm gỗ ở trước mặt, không muốn để tuyệt vọng ngập đầu.
Nàng không đẩy hắn ra.
Chỉ cần như thế thôi, cũng thực là đủ.
Chỉ cần không trực tiếp từ chối hắn, hắn vẫn là hy vọng, hôm nay không được, ngày mai thử lại, một ngày lại một ngày thử, một ngày nào đó, nàng sẽ đồng ý.
Hắn di môi đến bên gò má, không bị đẩy ra, cánh môi nếm thử mềm mịn ôn nhu, lại chuyển hướng về phía môi mềm, cẩn thận dè dặt đi đến, chạm nhẹ xuống, lại một chút, rồi sau đó mật mật phủ lên,
Nàng luôn luôn yên lặng nhìn hắn, chưa từng rời mắt.
Lần này là hắn, nàng nhìn, thật thật xác định hắn là Mộ Dung Lược, không phải sống dưới bóng dáng Mộ Dung Thao..... Trái tim hắn nóng lên, chuyển người đem nàng áp lên trên đệm giường.
Bàn tay để ở trước ngực hắn, mềm nhũn vô lực, bên tai đều là tiếng hắn tuyệt vọng nỉ non, tiếng lòng yếu ớt lơ đãng xúc động, chấn động...
Nếu thực ở bên hắn, cứ như vậy bên nhau cả đời... có thể sao?
Suy nghĩ loạn thành một đoàn, mê mang, liền khiến hắn chui vào bờ môi, đầu lưỡi tìm kiếm nàng. Tựa như người đói khát nghìn năm, tham lam không ngừng, quấn quýt mê say, môi với răng, còn có cả mùi rượu, xen lẫn ở trong mùi rượu là mùi hương của nữ nhân mềm mại—
Hắn ôm qua nữ nhân khác.
Bế qua người khác, sau đó quay đầu lại ôm nàng, nói si ngôn si ngữ, phảng phất mang theo bộ dáng thâm tình... Hắn rốt cuộc là muốn sao? Sao có thể—ác như thế!
Nghĩ đến khối thân thể đặt ở trên người nàng, từng hồ thiên hồ hoang đường như thế nào, hình ảnh kia vẫn còn lưu lại ở trong đầu nàng, mùi hương nữ nhân chui vào bụng, buồn nôn—
Mà, nàng thật sự đã nôn ra.
Đẩy hắn ra, nàng không thể ngừng lại, ghé vào mép giường nôn không ngừng.
Thân thể đụng chạm vào người nàng kia, rất bẩn, rất thối.
Hắn vẫn không nhúc nhích nhìn nàng, bốn phía yên lặng, chỉ còn thanh âm gấp khúc mà nàng nôn ở trong lòng, cũng là lên trái tim hắn.
Một tia lửa còn lại duy nhất ở trong lòng cũng bị diệt hết. Nguyên lai, ở trong mắt nàng, hắn vẫn không thể chịu được như thế.
Phản ứng của cơ thể không thể lừa được người khác, nàng chính là có tâm muốn thử, nhưng mà vẫn không chấp nhận được hắn.
Nàng đến giờ vẫn chưa ăn, trừ bỏ một chút nước trong cơ thể, cái gì cũng nôn không ra, nhưng là nàng vẫn liều mạng cuồng nôn, khó chịu vô cùng, như là muốn nôn ra cả tâm can—
“Đủ rồi, không cần phải ngược đãi chính mình, ta đã hiểu.” Hắn xoay người đi xuống giường, cách ra xa xa. “Nàng nói đã đủ rõ ràng, từ nay về sau, ta sẽ không hỏi lại.”
Trước khi đi, hắn đứng ở cửa phòng, cuối cùng chặt đứt ý niệm, tự tay lấy tấm thệp mà thám tử gửi đến ở trong tay áo, nói ra chuyện mà hắn cho rằng sẽ liều chết giấu giếm. “Hắn ở Đồng Thành, muốn gặp hắn thì đi đi.”
Làm rất nhiều, còn không bằng một câu này.
Mỗi ngày đều sủng ái, đem đến kinh hỉ, còn không bằng tình cảm sâu kín ở trong đáy lòng nàng.
Ngoại trừ Mộ Dung Thao, hết thảy đều là dư thừa.
Nàng đi rồi, chưa từng chần chờ.
Biết được tin liền mấy ngày cũng không chờ được, lập tức cưỡi ngựa suốt đêm tìm kiếm.
Từ đêm nàng rời phủ, hắn liền ngã bệnh, cơ thể phát sốt cao, ba ngày không hạ.
Trong cơn mê mê trầm trầm, hắn phảng phất như quay trở lại khi Mộ Dung Thao chưa gặp chuyện không may, khi đó Mộ Dung Thao thức trắng đêm, canh giữ bên giường hắn, chăm sóc hắn cũng không khác gì nô bộc, liên tục thở dài vì hắn không hạ nhiệt độ.
“Cơ thể sao lại kém như vậy đây? Mấy năm nay đệ rốt cuộc là làm thế nào qua.... thôi, đừng lo, về đến nhà rồi, đại ca sẽ chăm sóc, đừng sợ, không có việc gì.....”
Nhất trịch vạn kim, tìm kì trân thuốc hay khắp mọi nơi vì hắn, cuối cùng đổi lại được một ly thuốc độc.
Từ trong cảnh mơ tỉnh dậy, lệ ướt đẫm má.
Phòng trống rỗng, chỉ có hắn.
Gió lạnh từ cửa sổ tiến nào, hắn chui vào sâu bên trong giường, vùi mình vào trong chăn đệm, khóc không tiếng động.
Sau khi đã rơi, cũng không hề giữ lại, đem mọi uất ức từ chỗ sâu nhất dưới đáy lòng phóng ra ngoài, cũng không dám đối mặt với hối hận. “Ca......
Có lẽ, cứ như vậy đi, cũng sẽ không có người nào biết được.... Mặc dù biết được, liệu còn có ai hỏi hắn vì sao lại rơi lệ?
Không có, đã không còn.
Vì một nữ nhân trong lòng chưa từng có hắn, tổn thương người thân duy nhất trên đời của hắn, đổi lấy một tội nghiệt có dùng hết nước sông Trường Giang cũng không xóa được.... Mộ Dung Lược, ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?
Cho đến hôm nay, hoàn toàn mất triệt để, biết vậy chẳng làm.
Nàng đi bao lâu? Hắn không biết, bệnh đến đầu óc hồ đồ, không còn nhớ được nhiều chuyện, đần độn vượt qua mấy lần hôn mê, lại tỉnh lại một lần nữa, trời đã sáng.
Trên bàn còn có bữa trưa, tì bộc chỉ phụ trách chuẩn bị bữa trưa, đặt tại đấy.
Chén thuốc trị bệnh không chữa khỏi được vết thương trong lòng, hắn khó khăn đứng lên, đi đến cửa sổ, ngồi xuống nhìn về phía xa xa.
Thực quái, dĩ vãng tâm can đều đau, đều cuồng, hiện tại không cầu, lại cảm thấy bình tĩnh trước nay chưa từng thấy.
Nếu có thể sớm buông tay như thế, thật tốt? Liền không đến mức bị mất đi tình cảm tối trân quý nhất cả đời. Khiến đại ca vô duyên vô cớ ăn nhiều đau khổ cùng khuất nhục như vậy, cũng không rơi vào cảnh ngày hôm nay hối hận không kịp.
Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, hắn tưởng là tì bộc đến dọn dẹp, cũng không quay đầu lại. Qua một lúc lâu, phía sau cũng không có một tia động tĩnh, hắn không hiểu, ngoái đầu nhìn lại, mới biết là nàng đã trở về.
Vừa há miệng, lại phát hiện bị bệnh mấy ngày, cổ họng khô rát, đau đớn, không thể phát ra tiếng. Hắn chuyển mình, đi đến trước bàn, châm trà nhuận nhuận hầu.
“Gặp hắn rồi?”
Nàng không lên tiếng trả lời, bình tĩnh nhìn hắn.
“Nàng nhìn cái gì?”
“Ta đang nhìn, là loại cầm thú phát rồ như thế nào mới có thể hạ ác chiêu như thế.” Hủy dung, hảo, một cái Mộ Dung Lược, quả thật vô độc bất trượng phu!
Không ngoài ý muốn, đã đoán được là nàng sẽ có phản ứng này.
Lúc ban đầu, tưởng rằng đến chết cũng sẽ giấu giếm, nhưng từ khi chính miệng nói ra cái thời điểm đại ca rơi xuống kia, hắn liền cái gì cũng không để ý.
“Rất đau lòng sao? Thực thương xót sao? Bên người hắn đã có người khác, cũng sắp sửa thành thân, cả đời này nàng cũng không thể có được hắn.” Nghĩ đến như thế, bọn họ cũng coi như là đồng bệnh tương liên.
“Nếu như ta lại nói với nàng, nàng sở dĩ mất đi cơ hội cùng hắn bách niên giai lão, tất cả đều là do ta ở giữa gây khó dễ. Chỉ vì ta nói ta muốn nàng, hắn mặc dù có tâm, cũng sẽ không tiếp tục nghĩ đến nữa. Bằng không, nàng nguyên bản là có cơ hội trở thành thê tử của hắn. một ngày kia hắn thấy được tâm ý của nàng, cả hai liền trở thành đôi—như vậy, nàng có phải càng hận ta?”
“Phải, ta rất đau lòng, thực thương xót, ta cũng hận không thể giết ngươi.” Không phải là vì nàng không thể nào có kết quả với Mộ Dung Thao, mà là hắn thờ ơ như thế.
Hắn cũng biết, gia chủ vì hắn, lấy ân báo oán, muốn nàng nhìn ân nghĩa ngày xưa của gia chủ, trước nay chưa từng cầu qua nàng điều gì, nay lại cầu duy nhất một điều, chính là muốn nàng đừng tổn thương đến hắn.
Mộ Dung Thao rất hiểu hắn, biết hắn thế thân, lừa gạt nàng, rất nhiều chuyện không thể nói ra, trọng yếu nhất là trinh tiết nữ nhân, tuy biết là đuối lý, khó cưỡng cầu, nhưng vẫn khổ tâm cầu xin một đường sống cho đệ đệ—
Hắn run rẩy không rõ ràng, chống đỡ thân thể hư nhược do bệnh tật, chậm rãi trở về bên cửa sổ, ánh mắt lại hướng về phía ánh dương sắp tàn, nhàn nhạt hỏi: “Hắn thì sao? Nói cái gì?”
“Người muốn ta chuyển lời lại cho ngươi, Mộ Dung Thao đã không còn tồn tại, ngươi chính là duy nhất.” Nàng lãnh đạm nói. “Người làm sai cái gì? Bất quá sai là không nên tin ngươi! Để rơi vào kết cục ngày hôm nay, Mộ Dung Lược, tâm ngươi vứt đi đâu?”
Ngươi luôn miệng nói muốn bồi thường ta, nếu ta nói, phương thức bồi thường duy nhất, đó là ngươi biến mất, ta không cần vĩnh viễn làm cái bóng phía sau ngươi, ta muốn là duy nhất! Ngươi nguyện ý thành toàn cho ta sao?
Hắn vẫn còn nhớ rõ những gì hắn đã nói qua.
Quả thật là cực kì hận hắn, bằng không tại sao lại muốn so đo những lời nói của hắn, quyết tâm không trở lại?
Hắn giật nhẹ môi. “Ta tự mình tạo nghiệt, ta sẽ tự mình bồi thường, không cần nàng nhiều lời.”
“Ngươi bồi thường như thế nào? Ngươi có thể trả cho người khuôn mặt tuấn mỹ vô trù? Ngươi có thể xóa đi thời gian chịu khổ tủi nhục kia sao? Những gì ngươi ngồi hưởng hiện tại, tất cả đều là của người!”
Ta lấy mạng để bồi thường, một mạng này, đủ không? Có đủ để thanh toán cái ân oán này hay không?
Hắn nhắm mắt dựa người vào bên cửa sổ, ủ rủ thật sâu, không muốn nhiều lời nữa.
“Chủ vị nhà này, ngươi nếu ngồi được thì cứ ngồi đi! Người nguyện thành toàn cho ngươi, ta không còn lời nào để nói. Mà ta, quyết định không thể ở lại bên cạnh một người lãnh huyết mà ngay cả đại ca cũng có thể hủy dung, rót một chén thuốc độc.”
Sớm biết không thế giữ được nàng.
“Phải đi, thì đi đi.” Hắn trả nàng tự do.
Nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, hắn không nhúc nhích, thấp giọng nói nhỏ: “Từng, ta đem tính mạng này ra cược, chỉ vì muốn nàng, hiện tại, ta cũng lại phải đem mạng này ra mới có thể cắt đứt sạch sẽ.... ta sẽ...”
Nàng có nghe thấy được hay không, hắn không biết, cũng không có ý định tìm tòi nghiên cứu, cửa phòng lại một lần nữa đóng lại, rồi sau đó là tiếng bước chân nhè nhẹ đi xa.