Home » Chương 19: Tuồng khổ nhục kế

Chương 19: Tuồng khổ nhục kế

Nghe vậy, Uyên Ương cùng Hỉ Thước đều nén giận xuống đáy lòng. Nhị tiểu thư này thực sự là mở mắt nói mò, rõ ràng chính mình phạm sai lầm mà vẫn muốn trách lên đầu đại tiểu thư.

Vừa rồi ở trong sảnh chửi bới đại tiểu thư trước mặt mọi người, vốn còn tưởng rằng phu nhân là người tốt, không nghĩ rằng cũng là loại tâm bất chính. Trước đã muốn phá hủy dung mạo của đại tiểu thư, chuyện này mà để Lục lão phu nhân biết được, thế nào cũng lại đau lòng! Xem ra đích xác nên tìm cơ hội trở về Lục phủ một chuyến, các nàng chính là Lục lão phu nhân cố ý phái tới chiếu cố đại tiểu thư, làm sao có thể nhìn đại tiểu thư nhận ủy khuất như thế.

Nhưng mà các nàng dù sao cũng chỉ là nô tỳ, mặc dù đại tiểu thư nhận bất công, bị tổn thương đi nữa cũng không thể chỉ trích thẳng mặt nhị tiểu thư, bằng không, đó chính là tôn ti không phân biệt. Các nàng chỉ có có thể cúi đầu đứng bên cạnh, giận mà không dám nói.

Xuân Nhi lần trước bị thua đau, lúc này trái lại học ngoan, không dám nhiều lời. Nhưng ánh mắt kia rõ ràng là vui sướng khi Bạch Mộc Cận gặp họa.

Bạch Mộc Cận lại không tức giận, khí định thần nhàn nói: “Muội muội nói cái gì đâu, ta chưa từng gây xích mích ly gián đi? Tăng tiểu thư thông minh như vậy, sao có thể không phân rõ tốt xấu? Muội bị cấm túc là vì dám chống đối tổ mẫu. Loại chuyện này mà ở nhà khác sợ là không chỉ đơn giản bị cấm túc một tháng như vậy. Tổ mẫu khoan dung độ lượng, lại yêu thương muội, mới nhẹ nhàng bỏ qua!”

“Rõ ràng là ngươi gây xích mích trước, ta mới nóng vội chống đối lại tổ mẫu! Ngươi còn làm bộ vô tội, mệt ta còn cho rằng ngươi là tỷ tỷ tốt của ta!” Bạch Vân Hề bị loại thái độ này của nàng làm tức giận, quên luôn giả vờ vô tội.

Bạch Mộc Cận lắc lắc đầu, một bộ dạng người lớn nhìn tiểu hài tử giở trò xấu, nói: “Được được được, tỷ tỷ sai rồi còn không được sao? Muội nha, chính là thích làm nũng, ta làm sao có thể gây xích mích làm muội bị phạt, đau lòng muội còn không kịp! Nơi này là hầu phủ, chúng ta đừng làm mất cấp bậc lễ nghĩa, sẽ khiến người khác chê cười!”

“Ngươi…!” Bạch Vân Hề bị nàng chọc tức đến mặt đỏ rực. Tay chỉ thẳng vào nàng, lại không nói ra một lời phản bác. Cuối cùng đỏ vành mắt, một bộ dạng như cực kỳ ủy khuất.

Xuân Nhi thấy tiểu thư nhà mình bị ủy khuất như thế, cũng không bình tĩnh nổi, mang biểu tình khổ lớn thù sâu, quỳ trên mặt đất, nói với Bạch Mộc Cận: “Đại tiểu thư, nô tỳ thật sự nhịn không nổi nữa. Cho dù hôm nay ngài có muốn đánh chết nô tỳ, nô tỳ cũng phải nói lời công đạo cho nhị tiểu thư. Phu nhân và nhị tiểu thư đều đối với ngài tốt như vậy, vậy mà ngài vẫn cảm thấy chưa đủ, luôn luôn khiến nhị tiểu thư bị ủy khuất. Nô tỳ cầu ngài, xin ngài thương xót, buông tha cho nhị tiểu thư đi!”

Ba người lúc này vừa đúng đi tới lối vào hậu hoa viên, giọng Xuân Nhi lại lớn, tự nhiên khiến mọi người chú ý. Mọi người đều khó hiểu nhìn một màn này, sau đó tò mò mà nhao nhao đi đến.

Tăng Minh Nguyệt có chút khó chịu, dù sao đây cũng là yến hội cả nhà vì nàng mà tổ chức. Nha đầu Xuân Nhi này cũng không có nhãn lực quá đi, mặc dù có oán hận cũng không thể náo ở nhà người khác a, đây không phải là tạo phiền toái cho chủ nhà sao?

“Xuân Nhi, ngươi đứng lên đi. Có lời gì thì về phủ quốc công rồi nói, nơi này là phủ Uy Xa hầu!” Bạch Mộc Cận nhìn thấy Tăng Minh Nguyệt không vui, cũng nhìn thấy tâm tư của Bạch Vân Hề cùng Xuân Nhi. Muốn định cho nàng cái danh cay nghiệt hạ nhân, khi dễ kế muội, thực sự là mưu kế tốt!

Xuân Nhi tiếp xúc con ngươi lạnh lùng của Bạch Mộc Cận, không khỏi run lên, ánh mắt của đại tiểu thư thật đáng sợ. Nhưng mà… ả hôm nay đã được phu nhân căn dặn, quyết không thể làm hỏng việc.

Nên kiên trì nói tiếp: “Đại tiểu thư, nô tỳ biết hôm nay mà về đến phủ quốc công thì ngài đương nhiên là sẽ hung hăng trách phạt nô tỳ. Lần trước nô tỳ bất quá chỉ nói một câu khiến đại tiểu thư mất hứng mà đã bị phạt ba mươi đại bản! Nhưng nô tỳ tuyệt đối không thể vì sợ ngài xử phạt liền trơ mắt nhìn nhị tiểu thư bị nhục. Nô tỳ chỉ là tiện mệnh, ngài muốn như thế thì thế đấy, chỉ thỉnh ngài giơ cao đánh khẽ, đừng thương tổn đến nhị tiểu thư thiện lương, nhị tiểu thư mới mười tuổi a!”

Xuân Nhi nói lời lẽ đầy chính nghĩa, vành mắt còn đỏ ửng, đau lòng nhìn nhị tiểu thư “thiện lương”, làm cho người ta cảm thấy Bạch Mộc Cận tội ác tày trời, thế mà đi bắt nạt muội muội của mình.

Đoàn người xem cuộc vui dần dần tới gần, vận các nàng thật sự quá tốt, loại kịch này không phải mỗi ngày đều được nhìn thấy. Hơn nữa nhìn bộ dạng, đại tiểu thư phủ Ninh quốc công rất ít lộ diện này, còn là một người ngoan độc a! Không phải đồn nàng nhát gan hay sao? Nguyên lai là bá đạo hung ác!

Tăng Minh Nguyệt đẩy đẩy Bạch Vân Hề, ý bảo nàng mau ngăn Xuân Nhi lại, nhiều người nhìn như vậy, náo lớn cũng không tốt, dù sao cũng là thân tỷ tỷ.

Bạch Vân Hề liếc nhìn Tăng Minh Nguyệt, nước mắt liền chảy ra, ủy ủy khuất khuất đến trước mặt Xuân Nhi, nói: “Xuân Nhi, đừng nói nữa, chuyện này sao có thể nói trước mặt người ngoài? Còn không mau đứng lên! Ta không sao, ngươi đừng vì ta mà làm tỷ tỷ tức giận!”

Lời này ngoài sáng là khuyên Xuân Nhi đừng làm lớn chuyện, nhưng người khác nghe vào tai liền cảm thấy Bạch Mộc Cận đích xác là loại nữ tử độc ác, khi dễ muội muội, còn không cho người khác nói.

Hai mắt Xuân Nhi đẫm lệ, nhìn chủ tử của mình, khóc: “Nhị tiểu thư, người chính là quá tốt tính… nô tỳ… nô tỳ… thực sự là rất đau lòng. Phu nhân vì sợ bị người khác nói mình cay nhiệt nữ nhi nguyên thê lên lúc nào cũng nhẫn nhịn đại tiểu thư. Mặc dù biết người ủy khuất cũng không hé miệng, vậy mới khiến đại tiểu thư không hề kiêng nể gì mà bắt nạt người cùng nhị thiếu gia. Tại sao lại có thể làm như vậy a? Người rõ ràng là muội muội của nàng a!”

Nói xong, chủ tớ hai người cơ hồ muốn ôm nhau khóc lên, một bộ dạng ta đây chịu đủ khi dễ, cho dù ai nhìn thấy cũng nhịn không được mà đồng tình rơi lệ.
Chia sẻ truyện với mọi người :
 
Copyright © 2015 Độc Tiếu