Chương 17: Dự tiệc
Đăng bởi Lãnh Tĩnh
Đăng lúc 12:29 PM
Tiến vào phòng khách hầu phủ, Lục thị liền hàn
huyên với các phu nhân vừa đến, Bạch Vân Hề và Bạch Mộc Cận đều đứng ở phía sau
người mỉm cười, khi Lục thị giới thiệu thì chào hỏi một ít phu nhân.
“Bạch phu nhân, vị này hẳn là đại nữ nhi mà tỷ tỷ
phu nhân lưu lại đi? Sinh trưởng thật xinh xắn, lớn lên chắc chắn sẽ là một mỹ
nhân bại hoại, thế nào mà trước đây không thấy phu nhân mang nàng ra cửa a?” Hầu
phu nhân Hà thị là người nhanh mồm nhanh miệng, nhìn thấy bộ dạng Bạch Mộc Cận
đoan trang đúng mực liền nói ra nghi vấn trong lòng.
Các phu nhân khác đều nhìn Lục thị, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, vị đại tiểu thư này
chính là vị đại tiểu thư nhát gan trong lời đồn đó sao?”
Lục thị xấu hổ một trận, không biết nên trả lời
như thế nào, Bạch Vân Hề thấy mẫu thân như vậy lập tức nhảy ra nói: “Tỷ tỷ ta
xưa nay không thích ra cửa. Nàng sợ người lạ thôi, mẫu thân luôn khuyên nàng ra
cửa đi lại đều không được. Hôm nay cũng là do tổ mẫu lên tiếng nên tỷ tỷ mới bằng
lòng dự tiệc!”
Lời này lại chứng thực tin đồn Bạch Mộc Cận nhát
gan, khiến đông đảo phu nhân lại đổi một tầng nhìn khác với Bạch Mộc Cận. Quý nữ
thế gia làm sao có thể không khí phách như vậy, xuất môn thôi cũng sợ, thực là
buồn cười!
Hôm nay là hầu phủ đãi tiệc, mục đích chính là chọn
lựa đối tượng thích hợp cho hai vị công tử vừa đến tuổi. Ấn tượng đầu tiên của
Hà thị với Bạch Mộc Cận khá tốt, nhưng nghe Bạch Vân Hề nói như vậy, trong lòng
khó tránh khỏi có điểm tiếc nuối. Sinh ra đẹp, cử chỉ đúng mực, thế nào mà tính
tình lại yếu đuối như vậy?
Bạch Mộc Cận đem tâm tư của mọi người vào trong mắt,
lại bất động thanh sắc, vẫn mỉm cười không đổi với đại gia, chỉ là ánh mắt nhìn
Bạch Vân Hề có chút khổ sở, nói: “Muội muội, tuổi muội còn nhỏ, ta sẽ không
tính toán với muội. Nhưng sao có thể trước mặt nhiều phu nhân như vậy chỉ trích
trưởng tỷ? Người ngoài nói ta nhát gan thì cũng thôi đi, dù sao bọn họ cũng
không biết sự thật! Mỗi lần ta không đến được yến hội không phải là do tình
hình bất ngờ xảy ra hay sao? Nghĩ đến cũng khéo, thế nào mỗi lần ra cửa là lại
có chuyện, khiến ta thật không có cách nào xếp thành hàng?”
Lời vừa nói ra, trong lòng các phu nhân đang ngồi
đều hiểu rõ trong lòng, ai mà không trải qua tranh đấu hậu trạch. Chỉ là không
ngờ Lục thị này vậy mà khắt khe với nữ nhi của tỷ tỷ!
Ánh mắt mọi người đều đồng loạt hiện ra xem thường
nhìn Lục thị, trong lòng thầm oán, tốt xấu gì cũng là ngoại chất nữ, mặc dù
không thích nữ nhi của chính thê đi nữa cũng không thể khi dễ trắng trợn như vậy
a. Quá mất thể diện! Xem ra thứ nữ chính là không lên được mặt bàn như vậy.
Lục Ngưng Hương nghe thế, ngực tức giận đến bốc
khói, lại không thể phát tác, chỉ trừng mắt nữ nhi của mình: “Vân Hề! Con cũng
quá không hiểu chuyện! Ở nhà đã dặn con thế nào? Tổ mẫu con kỳ vọng hôm nay tỷ
tỷ con có thể lộ diện ở hầu phủ, tại sao con lại phá đám?”
Bạch Vân Hề lập tức giả đáng thương: “Tỷ tỷ, xin
lỗi, Hề nhi nhất thời sơ sẩy, quên mất lời dặn của tổ mẫu, tỷ đừng trách!”
Các vị phu nhân nghe thế, nhíu mày, đây rốt cuộc là
xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ đại tiểu thư Bạch gia là bị tổ mẫu cố ý dạy dỗ một
phen mới giả bộ đoan trang? Bạch Vân Hề thì chẳng qua là nhất thời nhanh mồm
nhanh miệng mới lỡ lời?
Bạch Mộc Cận thoải mái cười, kéo tay Bạch Vân Hề,
nói: “Muội muội ngốc, ta làm sao có thể trách muội! Trước khi đi tổ mẫu đã dặn
ta, phải bài trừ lời đồn đãi, không thể để người ta nghĩ đích trưởng nữ Ninh quốc
công phủ là loại không lên được mặt bàn! Sự thật thắng hùng biện, ta nghĩ các vị
phu nhân ai cũng có kiến thức, tự nhiên là sẽ không tin vào lời đồn đại!”
Bạch Mộc Cận nói ra lời này, cộng thêm vẻ mặt thản
nhiên trấn định của nàng, khoan dung rộng lượng với muội muội vô lễ như vậy, đứng
ở nơi đó thôi cũng khiến người ta thấy được sức mạnh tỏa ra từ người nàng. So với
các tiểu thư cùng tuổi càng trầm ổn cao quý, khí chất như vậy cũng không phải một
sớm một chiều có thể bồi dưỡng ra được.
Phu nhân Uy xa hầu lập tức
đứng ra nói: “Phải, toàn thân Bạch đại tiểu thư đều là khí phái, thế nào cũng
không có khả năng sợ người lạ, nghĩ đến mấy lời đồn không phân biệt được thật
giả kia, người ta một tiểu thư tốt đẹp lại đặt điều khiến danh tiếng xấu đi.
Sau này Bạch đại tiểu thư cứ ra ngoài đi lại nhiều vòng một chút, lời đồn đãi tự
nhiên sẽ tự sụp đổ!”
“Đúng vậy, nhất định là
có người dụng tâm kín đáo! Tâm các vị phu nhân đều sáng như gương, quốc công phủ
ra dạy dỗ nữ nhi, làm sao có thể không phóng khoáng!” Lục thị thấy tình trạng
đó, không thể tiếp tục vấy bẩn Bạch Mộc Cận, bằng không sẽ chỉ làm người ta thấy
nàng rắp tâm bất lương.
“Phải, phải…” Các vị phu
nhân cũng phụ họa, không ai tiếp tục hoài nghi tính tình của Bạch Mộc Cận, cảm
thấy nàng đúng là một tiểu thư tốt.
“Vân Hề muội muội, ngươi
rốt cuộc cũng tới! Đã lâu rồi ta không gặp ngươi, hôm nay các tỷ muội đều đang ở
hậu hoa viên rồi, mau mau cùng ta đến để ngoạn thôi!” Một thiếu nữ mặc một thân
quần áo hồng nhạt từ ngoài phòng khách đi tới, trên mặt mang nụ cười tươi đẹp,
nhiệt tình chào hỏi Bạch Vân Hề.