ĐN4916
Đăng bởi Lãnh Tĩnh
Đăng lúc 8:24 AM
Chương 16: Thiệp mời
Sau khi biết Bạch lão phu nhân đích thân dạy
dỗ Bạch Mộc Cận, trong lòng Lục thị phẫn hận không chịu nổi, chỉ cần Bạch lão
phu nhân bắt đầu quan tâm đến Bạch Mộc Cận thì sau này bà muốn hạ thủ sẽ rất khó
khăn.
Nhưng sau mấy lần hạ thủ, một đôi nhi nữ của
bà đều thua trong tay Bạch Mộc Cận. Một bị phạt chép sách, một bị phạt cấm túc,
mà bà vì bảo toàn bản thân mà không thể không mất Hồ ma ma. Loại thất bại này đối
với Lục Ngưng Hương luôn thuận buồm xuôi gió mà nói thì quả thật là vô cùng nhục
nhã.
Bà tâm tâm niệm niệm nghĩ phải bố cục như
thế nào để cho Bạch Mộc Cận thân bại danh liệu, một nữ nhi gia mà mất đi thanh
danh thì cả một đời đều sẽ không dễ chịu.
Lục thị còn ba ba chạy đến trước mặt lão
phu nhân, muốn lão phu nhân cũng dạy bảo Bạch Vân Hề nhưng lại bị lão phu nhân
lấy lý do Bạch Vân Hề còn phải bế môn suy nghĩ để từ chối.
Như thế càng làm cho Lục thị hận Bạch Mộc
Cận nhiều hơn nữa, cùng là đích nữ phủ Quốc công, nữ nhi của bà làm sao có thể
thua Bạch Mộc Cận chứ?!
Đến một ngày, phủ Uy xa hầu phái người đưa
thiếp mời, mời nữ quyến phủ Ninh quốc công đến tham gia yến hội, Lục thị nảy ra
một kế, cực kỳ hứng thú cầm thiếp mời đi gặp lão phu nhân.
“Lão phu nhân, đây là yến hội của phủ Uy
xa hầu, chắc chắc yến hội sẽ mời rất nhiều quý phụ danh môn trong kinh. Trước Cận
nhi nhát gan, hiếm khi ra khỏi cửa lộ diện, không bằng mượn cơ hội này, để Cận
nhi có chút kinh nghiệm cũng tốt!” Lục thị mang vẻ mặt tươi cười đầy thành ý,
dường như thật tình muốn mang Bạch Mộc Cận đến trước mặt mọi người để nàng để
thể hiện bản thân.
Bạch lão phu nhân khẽ nhíu mày, Cận nhi thật
sự rất ít khi đi dự tiệc, nguyên nhân trong đó bà cũng rõ ràng. Bất quá, trải
qua hơn một tháng được bà dạy bảo, Bạch Mộc Cận lại thiên tư thông minh, đã có
cơ hội kết bạn với các quý nữ thì bà cũng sẽ vui vẻ chấp nhận.
Thế là nói: “Cũng tốt, Hề nhi cũng mười tuổi
rồi. Một tháng cấm túc cũng đã hết, ngươi cũng mang nó theo lấy chút kinh nghiệm.
Tiểu thư phủ Quốc công ta tất nhiên sẽ không thua người ngoài!”
Lục thị nghe xong thì vui không kìm hãm được:
“Vâng, tức nhi cũng có ý đó. Hề nhi và Cận nhi đều rất xuất sắc, tuyệt đối sẽ
không làm phủ Quốc công mất thể diện!”
Nói xong còn thâm ý liếc Bạch Mộc Cận, nhưng
lại thấy nàng khẽ mỉm cười, ngồi vững vàng tại chỗ, tựa hồ như chuyện gì cũng
không thể dao động nàng.
Trong lòng Bạch Mộc Cận hiểu rõ, trước Lục
thị luôn luôn ngăn cản nàng tham gia yến hội, thậm chí còn thầm thì bên tai
nàng, tiểu thư khuê các thì phải ổn trọng nội liễm, không nên xuất đầu lộ diện
quá nhiều. Bồi dưỡng nàng theo tập tính nữ nhi khuê phòng của tiền triều.
Nhưng mà, từ sau khi Thiên Nguyên khai quốc
đến nay đã không còn tôn trọng bầu không khí yếu đuối, trái lại còn cổ vũ nữ tử
biểu hiện bản thân. Dân phong khai hóa, nữ tử cũng không nguyện kiềm nén chính
mình, thoải mái đi ra bên ngoài, thậm chí còn có nữ tử không yêu trang sức hoa
phục mà mang theo vũ trang ra trận giết giặc, tự kiếm công huân.
Lần này Lục thị chủ động muốn mình đi dự
tiệc, xem ra mục đích tuyệt đối không đơn thuần. Dù sao từ khi trùng sinh đến
nay, nàng đã khiến bà ta ăn mệt mấy lần không lớn không nhỏ. Với lòng dạ của Lục
Ngưng Hương, sợ là bà ta muốn trả thù nàng đi?
Yến hội hầu phủ, nếu như có thể làm nàng mất
thể diện trước mặt mọi người thì tất nhiên là hiệu quả tốt hơn nhiều lần so với
xấu mặt trong phủ quốc công. Hơn nữa, còn có thể tránh thoát khỏi mắt lão phu
nhân, sau còn có thể khiến lão phu nhân triệt để chán ghét mà vứt bỏ mình, thật
sự là quá có lợi.
Bạch Mộc Cận nghĩ cũng không cần nghĩ đã
biết rõ Lục thị đánh bàn tính gì, thế là cười khanh khách với bà ta: “Mẫu thân,
người nói phải!”
Trong lòng Lục thị hơi có cảm giác khác
thường, dường như tâm tư gì của bà cũng bị lõa lồ trong mắt Bạch Mộc Cận. Thế
nhưng khi nhìn kĩ lại thì phát hiện Bạch Mộc Cận vẫn mỉm cười lạnh nhạt như trước,
không có một chút khác thường.
Bà thầm cười bản thân nghĩ nhiều, cũng cười
hòa nhã đáp lại Bạch Mộc Cận, nói: “Cận nhi, ngươi đã có y phục thích hợp để
tham dự yến hội chưa? Nếu như không có thì để mẫu thân đi chuẩn bị!”
“Thích hợp để tham dự yến hội thì con cũng
không thiếu, chỉ là không có cơ hội để mặc nên đến bây giờ vẫn chỉ cất ở trong
rương. Có điều vóc dáng con đã lớn hơn, không biết có còn mặc vừa người không.”
Bạch Mộc Cận có chút lo lắng.
Bạch lão phu nhân vừa nghe lời này liền mất
hứng trong lòng, đường đường là trưởng nữ phủ quốc công mà y phục để tham dự yến
hội cũng không có, bà liếc nhìn sắc bén về phía Lục thị: “Ngươi làm mẫu thân thế
nào mà Cận nhi là đích trưởng nữ cũng không có nổi một bộ y phục tham dự yến hội?!
Còn không biết xấu hổ mà hỏi con bé?! Những thứ này không phải đều do ngươi quản
lý hay sao?!”
Lục thị không ngờ Bạch Mộc Cận lại dám nói
vậy trước mặt mọi người, khiến lão phu nhân càng thêm bất mãn với bà, trong
lòng tức giận cũng không dám phát, chỉ có thể ấp úng: “Là tức nhi sơ sẩy, ngày
xưa Cận nhi sợ nhất là tham dự mấy trường hợp này cho nên y phục chủ yếu đều là
thường phục. Ta lập tức phân phó người may gấp cho Cận nhi!”
“Vậy làm phiền mẫu thân, trước đây là Cận
nhi không hiểu chuyện, chỉ là trước đó, mỗi lần muốn tham dự yến hội là đều
phát sinh ra chuyện, không phải hỏng y phục thì cũng là bị thương. Dần dần Cận
nhi đúng thật là sợ tham dự yến hội!” Bạch Mộc Cận cũng mang vẻ mặt tự trách mà
nói ra.
Còn không phải là Lục thị cố tình để mình
không có cơ hội lộ diện trước mặt mọi người, bây giờ còn dám trách nàng không
thích thâm dự yến hội, đúng thật là buồn nôn!
Trong lòng Bạch lão phu nhân rõ ràng, trước
đây tính tình Bạch Mộc Cận nhu nhược, chất phác, không lên được mặt bàn. Bà
cũng mở một mắt, nhắm một mắt, không so đo vài thủ đoạn của Lục thị.
Chỉ là hiện tại không còn giống, Bạch Mộc
Cận là do chính bà đích thân giáo dục, nếu không có cơ hội tạo thanh danh bên
ngoài thì chẳng phải là uổng phí tâm sức của bà?
Thế là nói: “Sau này ngươi phải giao lưu với
bằng hữu nhiều một chút, đừng có nghẹn ở trong nhà. Quý nữ thế gia nên thoải
mái, không cần phải nhiều lời, để mẫu thân ngươi cho may nhiều xiêm y một chút,
để ngày sau còn mặc!”
“Vâng, đa tạ tổ mẫu!” Bạch Mộc Cận cười ngọt
ngào.
Tròng lòng Lục thị mặc dù không thoải mái
nhưng để Bạch Mộc Cận có thể dính kế thì không thể không cười theo: “Lão phu
nhân dạy phải, tức nhi liền đi chuẩn bị, cũng thuận tiện may thêm cho Hề nhi
vài bộ y phục, con bé bây giờ cũng lớn mau, y phục cũng không còn mặc vừa!”
“Tự ngươi làm chủ đi, đừng làm mất mặt mũi
phủ Ninh quốc công là được!” Bạch lão phu nhân khoát khoát tay để Lục thị lui
xuống, lại chỉ bảo Bạch Mộc Cận một chút vấn đề cần chú ý khi tham dự yến hội
xong mới để cho nàng rời đi.