Chương 14 - Đích nữ phải ngoan độc: Ác nhân luôn cáo trạng trước
Đăng bởi Lãnh Tĩnh
Đăng lúc 8:29 AM
“Thỉnh an tổ mẫu!” Ba người
Bạch Mộc Cận, Bạch Vân Hề, Bạch Mộ Thần đồng thời đứng dậy hành lễ với Bạch lão
phu nhân.
Bạch lão phu nhân trầm ngâm
một lúc, ngồi vào giữa căn phòng, nói: “Tất cả đứng lên đi!”
“Ta nghe nói hôm nay Hiên
nhi đại náo một hồi, kinh động cả phụ thân các ngươi. Rốt cuộc là xảy ra chuyện
gì?” Bạch lão phu nhân quét mắt liếc nhìn mấy người một cái, hỏi.
Bạch Vân Hề không đợi tỷ đệ
nàng nói chuyện, dẫn đầu ra nói: “Tổ mẫu, Hề nhi cũng vì chuyện này nên mới tới!
Vừa rồi Hiên nhi trở lại trong viện đã bắt đầu khóc, nói ca ca đập vỡ nghiên mực
của đệ ấy còn không chịu bồi thường. Tỷ tỷ lại cáo trạng với phụ thân là Hiên
nhi cố tình gây sự làm phụ thân phạt Hiên nhi chép sách!”
Bạch lão phu nhân nghe xong,
sắc mặt quả nhiên âm trầm hơn, nhìn Bạch Mộ Thần cúi đầu không nói, đại tôn tử
này cũng quá không tốt, trầm giọng hỏi: “Thần nhi, ngươi nói xem chuyện có đúng
là như thế không?”
Bạch Mộ Thần liếc nhìn Bạch
Mộc Cận, thấy được ánh mắt ủng hộ của nàng liền hành lễ với Bạch lão phu nhân,
nói: “Tổ mẫu, sự tình không phải vậy. Ở học đường do Tiểu Hổ Tử ngáng chân con
nên con mới không cẩn thận đập vỡ nghiên mực của Hiên đệ. Con cũng đã đáp ứng
mua cái mới bồi thường cho đệ đệ. Nhưng Hiên đệ cứ đòi nghiên mực mà mẫu thân để
lại cho con bằng được. Con không chịu thế là đệ ấy liền muốn đập vỡ nghiên mực
của con, bị phụ thân nhìn thấy nên mới trách phạt đệ ấy!”
Bạch lão phu nhân còn chưa mở
miệng, Bạch Vân Hề liền nóng nảy cướp lời: “Ngươi nói bậy, Hiên nhi ngoan ngoãn
hiểu chuyện nhất! Ngày thường hắn cũng tôn trọng ca ca ngươi nhất! Vậy mà ngươi
lại vu hãm hắn!”
“Muội muội đừng vội, lúc nãy
muội cũng không có ở đây, hiểu nhầm cũng đúng. Tổ mẫu hỏi rõ ràng thì muội sẽ
rõ mọi chuyện, đừng nên hô to gọi nhỏ trước mặt tổ mẫu như thế, mất hết cấp bậc
lễ nghĩa!” Bạch Mộc Cận không nhanh không chậm nói, giống như là suy nghĩ cho Bạch
Vân Hề.
Bạch lão phu nhân nghe xong,
lập tức trừng mắt nhìn Bạch Vân Hề, lúc này mới ngộ ra, ngay trước mặt bà mà còn
không đúng mực như vậy: “Cận nhi nói đúng, chẳng qua là cái nghiên mực, vì sao
Hiên nhi cứ cố đòi nghiên mực của ngươi?”
“Bởi vì… bởi vì đó là đồ ngoại
tổ phụ sưu tầm, là nghiên mực Đoan Khê cực phẩm. Con thật ra cũng không để tâm
đến chuyện này đâu, chỉ có điều nghiên mực đó là mẫu thân khi sinh tiền chuẩn bị
cho con, con luyến tiếc.” Bạch Mộ Thần nói xong liền đỏ vành mắt, nghiên mực giờ
còn bị thiếu mất một góc, hắn đau lòng còn không kịp.
Bạch lão phu nhân thấy thế
cũng xót xa trong lòng. Đáng thương cho đứa nhỏ này vừa sinh ra đã không có mẫu
thân, thế là cũng đỏ mặt, nói: “Hài tử ngoan, đừng thương tâm, chuyện này cũng
không trách con được. Là Hiên nhi không hiểu chuyện, phụ thân ngươi phạt là
đúng tội. Sau này hắn mà còn tiếp tục như thế thì ta cũng không tha cho hắn!”
“Tổ mẫu… người đừng để họ lừa
gạt! Rõ ràng là bọn họ khi dễ Hiên nhi. Nghiên mực của Hiên nhi cũng là do mẫu
thân ban cho, giá trị còn hơn một trăm lượng bạc!” Bạch Vân Hề thấy tổ mẫu che
chở Bạch Mộ Thần liền tức giận.
Bạch lão phu nhân nghe xong,
nổi giận lôi đình, quát: “Lớn mật! Dám nói chuyện với ta như vậy! Ai dạy ngươi
quy củ? Quả nhiên là đồ thứ nữ sinh ra, không lên được mặt bàn! Còn không lui
xuống cho ta! Sau này cấm đến viện Thần nhi náo loạn!”
Bạch Vân Hề bị lão phu nhân trách
cứ như vậy, lập tức khóc đáng thương, bị ma ma bên người lôi xuống, ghé vào
tai nói mới mấy câu. Lúc này Bạch Vân Hề
mới thu bộ dáng tức giận bất bình, quỳ trên mặt đất: “Tổ mẫu, Hề nhi sai rồi,
thỉnh tổ mẫu đừng tức giận!”
“Muội muội, như vậy mới đúng.
Tổ mẫu và phụ thân đều hiểu rõ trái phải, không oan uổng bất kì ai. Muội mà
nháo lên thì có khác gì không phục phụ thân dạy bảo, còn bất kính với tổ mẫu. Nếu
truyền ra ngoài thì sẽ bị người khác nói là phủ Quốc công ta không có giáo dưỡng!”
Bạch Mộc Cận đi qua kéo kéo Bạch Vân Hề, vẻ mặt chân thành khuyên bảo.
Lời này rơi vào tai Bạch Vân
Hề thì biến thành cười nhạo, nàng tức giận gạt tay Bạch Mộc Cận ra, trợn mắt
nói: “Không cần đại tỷ giả vờ tốt bụng!”
Bạch Mộc Cận giống như bị
kinh hách lùi lại, ủy khuất nhìn Bạch lão phu phân, tỏ vẻ chính mình rất bất đắc
dĩ, thở dài một tiếng, lùi về bên cạnh.
Nguyên bản Bạch lão phu nhân
nghe Bạch Vân Hề nhận sai mà lắng lửa giận xuống, giờ lại tăng vọt lên lần nữa:
“Cận nhi nói đúng, ngươi không lớn không nhỏ, mục tôn vô trưởng, không kính trọng
trưởng tỷ và phụ thân, sẽ làm mất hết mặt mũi phủ Quốc công ta! Tổ tiên Ninh quốc
công ta dùng tính mạng để đổi lấy công danh, không thể hủy trên cái đám tử tôn
không ra gì như các ngươi! Phạt ngươi cấm túc một tháng, bế môn suy nghĩ cho tử
tế vào!”
“Tổ mẫu…” Bạch Vân Hề còn muốn
cãi lại thì bì Lan ma ma ngăn lại, nàng biết mình bị Bạch Mộc Cận thiết kế, nhưng
bất lực.
Lan ma ma mang Bạch Vân Hề
lui xuống. Bạch Mộc Cận thầm nghĩ trong lòng, giờ Bạch Vân Hề mới mười tuổi, chỉnh
ả bây giờ cũng không có ý nghĩa, đợi thêm mấy năm nữa, để ả nếm đau khổ lúc trước
của nàng cũng không tệ.
Những người này, nàng muốn từng
người từng người một, dằn vặt từng chút từng chút một! Phải làm cho bọn chúng
xuống địa ngục mới có thể giải mối hận trong tim nàng.
“Tổ mẫu, người uống một ngụm
trà đi! Đừng tức giận khiến cơ thể khó chịu. Gần đây con mới học pha trà, người
nếm thử một chút!” Bạch Mộc Cận đem trà mà mình vừa pha ngon xong cung kính đưa
cho Tôn ma ma, để bà ta chuyển lại cho Bạch lão phu nhân.
Lão phu nhân mắc bệnh đa
nghi nặng, mọi chi phí ăn mặc đều phải qua tay Tôn ma ma mới yên tâm. Tôn ma ma
cười đem nước trà dâng cho lão phu nhân, nói: “Trà này hương thơm đến mức xộc
thẳng vào mùi, người xem, vẫn còn có lá trà dọc, tay nghề của đại tiểu thư thật
sự rất giỏi a!”
Lão phu nhân khẽ ngửi một
chút, lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái, nhịn không được nhấp một miếng. Hương
trà lẫn hương hoa lan tràn giữa răng và môi, làm cho người ta sinh ra lưu luyến
khó hiểu.