Chương 13 - Đích nữ phải ngoan độc: Thưởng phạt phân minh
Đăng bởi Lãnh Tĩnh
Đăng lúc 11:46 AM
Khóe miệng Bạch Mộc Cận cười
tà mị, ả cũng biết cái gì gọi là ngậm máu phun người cơ à. Ánh mắt Bạch Mộc Cận
chuyển lạnh khiến người ta vừa thấy liền sinh tâm sợ hãi. Bạch Vân Hề bị nhìn đến
da đầu tê dại.
“Muội muội nếu không muốn để
người ta hiểu lầm muội bất kính trưởng tỷ và phụ thân thì vẫn là nên mau chấp
hành gia pháp đi. Không nên vì một tên nô tài mà phá hỏng danh tiếng của mình!”
Bất hiếu chính là tội lớn, nháo không tốt thì sẽ thân bại danh liệt, ai mà đồng
ý lấy một nữ nhân không hiếu thuận về nhà chứ?
Bạch Vân Hề nuốt ngụm nước
miếng, nói: “Nếu như đại tỷ khăng khăng muốn xử phạt Xuân Nhi, muội muội cũng
không ngăn cản được. Dù sao thì tỷ tỷ cũng là đại tiểu thư phủ Quốc công, nói
chuyện làm việc đều có đạo lý!”
Đây là đang khích bác hả, nếu
như hôm nay Bạch Mộc Cận đánh Xuân Nhi thì sẽ phải gách vác tội danh cay nghiệt
không tình cảm, ngày sau muốn có được nhân tâm chỉ sợ sẽ khó khăn.
“Muội muội nói sai rồi,
không phải là ta khăng khăng muốn xử phạt Xuân Nhi. Mà là muội muội quản giáo hạ
nhân không nghiêm, khiến Xuân Nhi phạm thượng, nói năng lỗ mãng. Phủ Quốc công
ta làm sao có thể dung hạ cái loại nô tài không biết trên dưới như thế? Người
đâu, kéo Xuân Nhi xuống đánh!” Bạch Mộc Cận nói lời lẽ chính nghĩa, trong lòng
đám hạ nhân liền nổi lên khác thường. Đại tiểu thư này ngày xưa nhát gan, hôm
nay lại có vài phần phong thái của trưởng nữ phủ Quốc công.
Ai cũng không cảm thấy Bạch
Mộc Cận xử phạt Xuân Nhi thì có gì sai, dù sao nha đầu kia cũng quá không biết
cấp bậc lễ nghĩa. Dám ngang nhiên chống đối ngay thẳng mặt đại tiểu thư, dù là
cái chủ tử nào cũng không dung hạ được ả.
“Nhị tiểu thư, cứu ta a,
ô…ô…” Xuân Nhi rốt cuộc cũng biết sợ, nhịn không được cầu cứu Bạch Vân Hề.
Nhưng Bạch Vân Hề nào dám cứu nàng, vì một cái nha đầu mà mang trên lưng tội
danh bất kính trưởng tỷ và phụ thân, nàng cũng không ngốc như vậy.
Mấy bà tử thô sử trong viện
Bạch Mộ Thần lập tức tiến lên, ngày xưa Bạch Vân Hề và Bạch Cao Hiên ỷ vào sủng
ái, nên rất cay nghiệt với hạ nhân trong viện Bạch Mộ Thần, thường xuyên hạ lệnh
cho đám hạ nhân khác đến khi dễ bọn họ, bọn họ đi lĩnh chi phí ăn mặc cũng bị
lôi ra chỉ trích. Giờ có cơ hội báo thù thì tất nhiên là tích cực.
“A…” Tay chân bà tử thô ráp,
lôi kéo khiến Xuân Nhi ăn không ít mệt, lúc đánh bằng roi cũng không tiếc rẻ
khí lực. Dù sao còn có đại tiểu thư đứng che cho bọn họ, dù cho phu nhân có muốn
trách cứ thì vẫn còn có đại tiểu thư đứng ở phía trước!
Nghe tiếng hèo đánh nặng nề
vang lên, Bạch Vân Hề nhìn cũng không dám nhìn, chỉ dám dùng mắt trừng Bạch Mộc
Cận.
Bạch Mộc Cận nhàn nhạt nói:
“Thần nhi, sai người pha trà, cũng không nên để cho muội muội đứng thế đi?”
Bạch Mộ Thần liếc nhìn Bạch
Mộc Cận, lập tức hiểu ý cười cười. Sai người pha trà, Bạch Mộc Cận đương nhiên
là khí định thân nhàn uống trà nghe tiếng kêu thảm thiết của Xuân Nhi, chỉ mình
sắc mặt Bạch Vân Hề lúc trắng lúc xanh.
Rốt cuộc nhịn không nổi, đem
chén trà ném xuống đất, tức giận quát: “Loại trà này cũng dám lấy ra cho ta uống!
Ca ca thực sự là quá hào phóng!”
“Muội muội, chén trà này là
tổ mẫu thưởng cho ta, ngươi đập hỏng, muốn ta tí nữa phải trả lời tổ mẫu thế
nào?” Bạch Mộ Thần cũng không phải dễ khi dễ, mặc dù rất muốn cười nhưng lại cố
ý làm vẻ mặt khó xử nhìn Bạch Vân Hề.
Bạch Mộc Cận cười thầm, đệ đệ
nàng quả nhiên cũng không phải là thiện nhân, vậy thì quá tốt, quá thiện lương ở
Bạch phủ không thể sinh tồn được.
Bạch Vân Hề bị lời của Bạch
Mộ Thần làm cho sắc mặt càng khó coi, nhìn mảnh vỡ vụn rơi đầy đất không biết
phải làm sao. Gấp đến độ chỉ có biết giả đáng thương nhìn Bạch Mộ Thần: “Ca ca,
Hề nhi không phải cố ý, ca ca đừng trách ta có được không?”
Lúc này lại học được vẻ mặt
cầu xin tha thứ, luôn kiêu ngạo vừa nãy đã hoàn toàn biến mất. Bạch Vân Hề này
quả nhiên là người từ nhỏ đã biết ngụy trang.
Bạch Mộ Thần đã sớm xem thấu
bộ mặt thật của Bạch Vân Hề, tự nhiên sẽ không động lòng, khó xử nói: “Ai… Cũng
không phải là ta muốn trách muội muội, chỉ sợ tổ mẫu sẽ trách phạt ta. Không bằng
muội muội cùng ta đi gặp tổ mẫu để giải thích một chút đi?”
Bạch Mộc Cận sau khi nghe
xong quả thật muốn vỗ tay khen đệ đệ quá phúc hắc! Nhìn vẻ mặt Bạch Vân Hề như
nuốt phải ruồi kia liền cảm thấy thoải mái.
Chén trà kia đâu phải là do
tổ mẫu thưởng. Chẳng qua là lúc ấy có người đưa cho mấy bộ đồ trà, tổ mẫu liền phân
cho mỗi người một bộ. Cũng không tính là đặc biệt thưởng cho ai, nên dù là đập
vỡ cũng chẳng có gì đáng ngại.
“Đại thiếu gia, đại tiểu
thư, ba mươi hèo đã đánh xong, Xuân Nhi đã hôn mê bất tỉnh!” Quế ma ma tiến lại
bẩm báo, trên mặt không chút nào che giấu được hưng trí bừng bừng, dường như
đánh còn chưa tận hứng.
Bạch Mộc Cận gật gật đầu: “Mấy
vị ma ma cực khổ rồi, thưởng mỗi người một trăm văn tiền, một chút điểm tâm!”
Quế ma ma vừa nghe là được
thưởng tiền thì càng vui vẻ, Uyên Ương nhận mệnh lệnh, lập tức lấy một ít bạc vụn
từ trong hà bao ra đưa cho Quế ma ma để cho bà ta đi xuống ban cho mấy vị ma
ma.
“Tạ đại tiểu thư ban thưởng!”
Quế ma ma vội vàng dập dầu, vui không kìm hãm được. Tiền tiêu vặt hằng tháng của
bà tử thô sử các bà chỉ được có ba trăm văn tiền, không ngờ hôm nay chỉ đánh
người khác một trận hèo liền được thưởng một trăm văn tiền, làm sao có thể
không vui.
Bạch Mộc Cận cười cười:
“Không cần phải tạ, sau này tận tâm hầu hạ đại thiếu gia, sẽ không thiếu chỗ tốt
cho các ngươi!”
“Ai, bọn nô tỳ nhất định sẽ
tận tâm tận lực hầu hạ đại thiếu gia! Tuyệt đối không dám xao lãng!” Quế ma ma
vội vàng đáp ứng, cười cười đi làm việc.
“Tỷ tỷ thật biết làm người,
hừ!” Bạch Vân Hề nhìn Bạch Mộc Cận bắt đầu thu mua nhân tâm thì tất nhiên là
không cho nàng được thuận ý.
“Lời này của muội muội làm
ta thấy không hiểu. Đối đãi với hạ nhân đương nhiên là phải thưởng phạt phân
minh. Có công thì thưởng, phạm sai thì phạt, có như vậy thì hạ nhân mới tận
trung với cương vị. Chẳng lẽ đạo lý đơn giản như vậy mà muội muội cũng không hiểu?”
Bạch Mộc Cận nói lời này không chỉ là với Bạch Vân Hề mà còn là cho toàn bộ hạ
nhân trong phòng nghe.
Hôm nay nàng đánh Xuân Nhi,
Bạch Vân Hề muốn nàng phải mang ác danh trách móc hạ nhân nặng nề, nàng càng muốn
để cho hạ nhân biết được, đại tiểu thư nàng không phải là người không phân biệt
tốt xấu. Chi cần tuân thủ bổn phận thì đáng nhận thì vẫn sẽ được thưởng.
“Cận nhi nói không sai,
không hổ là nữ nhi phủ Quốc công ta!” Từ ngoài viện truyền tới thanh âm tán
dương khiến toàn bộ mọi người kinh sợ.