Chương 12 - Đích nữ phải ngoan độc: Bạch Vân Hề cũng ý nghĩ xấu xa đầy bụng
Đăng bởi Lãnh Tĩnh
Đăng lúc 5:21 AM
Sau khi Bạch Thế Tổ đi rồi,
Bạch Mộ Thần chân thành nhìn Bạch Mộc Cận, nói: “Tỷ tỷ, chuyện hôm nay cám ơn tỷ!”
“Nói ngốc cái gì thế, đệ và ta là tỷ đệ đồng mẫu, cảm ơn cái gì?”
Bạch Thế Tổ tràn ngập thương tiếc nhìn đệ đệ của mình, quá khứ nàng quá ngốc mới
có thể trúng kế sách của người khác, xa lánh chính đệ đệ của mình, không giúp
cho hắn lại hại hắn.
Bạch Mộ Thần tựa hồ như nghe
hiểu cái gì, mừng rỡ nhìn Bạch Mộc Cận, tỷ tỷ của hắn rốt cuộc cũng thông suốt
rồi sao? Trước đây hắn bị ủy khuất, cáo trạng với với tỷ tỷ còn bị nàng nói là
nghĩ nhiều, cáo trạng điêu. Còn nói là bọn họ cùng Bạch Cao Hiên và Bạch Vân Hề
là thân tỷ đệ, phải một lòng.
Bạch Mộ Thần lộ ra khuôn mặt
tươi cười, nói: “Tỷ tỷ nói phải!”
Lúc này Tiểu Lục đứng ra, cười
hì hì với Bạch Mộ Thần, nói: “Đại thiếu
gia, nên đi thỉnh an lão phu nhân, người đã tan học được nửa ngày rồi.”
Bạch Mộc Cận liếc mắt nhìn
Tiểu Lục, nếu như nàng nhớ không nhầm, nha đầu này chính là người luôn gây xích
mích ly gián nàng với Bạch Mộ Thần đi?
“Đúng đó, Thần nhi, thu dọn một chút, hôm nay tỷ tỷ
cùng đệ đi thỉnh an tổ mẫu!”
Bạch Mộc Cận cười nói, nếu như bỏ mặc Bạch Mộ Thần đi một mình, không biết cái
nha đầu đầy ý xấu này bố trí hắn thế nào nữa, rồi lại biết Bạch lão phu nhân bất
mãn với Mộ Thần.
Nhưng mà chưa đợi bọn hắn ra
khỏi cửa thì Bạch Vân Hề vậy mà mang người đến cửa, nhìn biểu tình không cam
lòng của ả là biết đã nghe nói chuyện Bạch Cao Hiên bị thua đau ở đây.
“Nguyên lai tỷ tỷ ở đây a, ta vừa nghe Hiên nhi khóc
nói tỷ tỷ cùng Thần nhi bắt nạt hắn. Ta còn không tin, tỷ tỷ sao lại có thể là
loại người ỷ lớn hiếp nhỏ chứ! Thần nhi là đệ đệ người, Hiên nhi cũng phải a!” Bạch Vân Hề cười như không cười, nói, rõ ràng là đang
chỉ trích Bạch Mộc Cận ỷ lớn hiếp nhỏ, khắt khe nhi tử của kế mẫu.
Bạch Mộc Cận còn chưa nói gì
thì nha hoàn Xuân Nhi bên người Bạch Vân Hề đã mở miệng trước: “Nhị tiểu thư, người nghĩ như vậy nhưng
chưa chắc Đại tiểu thư đã nghĩ như vậy đâu. Nói ra thì Đại thiếu gia mới là đệ
đệ đồng mẫu với Đại tiểu thư, thân sơ có khác a!”
Bạch Mộc Cận nhìn nha đầu
luôn mồm vu tội Tấn nhi của nàng là dã loại ở kiếp trước kia, nén giận trong
lòng, dùng lý trí nén xúc động muốn xông qua xé rách mồm Xuân Nhi.
Nàng cười lạnh, mắt nhìn thẳng
Xuân Nhi, nói: “Chủ tử nói chuyện, đến
lượt một nô tài như người chen mõm vào sao? Ta còn chưa biết phủ Quốc công có
quy củ như vậy thì bao giờ, thậm chí cả một nha hoàn cũng có thể chỉ trích Đại
tiểu thư con chính thê không đúng!”
Trong lòng Xuân Nhi cả kinh,
không ngờ Đại tiểu thư thường ngày nhu thuận đến mức không có tiền đồ vẫn mà
cũng nổi giận. Bất quá, nàng không sợ, có Nhị tiểu thư cùng phu nhân nâng đỡ,
nàng sao phải sợ một cái Đại tiểu thư không tiền đồ chứ?
Thế là rất thẳng lưng nói lại:
“Nô tỳ chỉ ăn ngay nói thật mà thôi,
trái lại, đại tiểu thư làm hại nhị thiếu gia bị lão gia trách phạt, nếu như lão
phu nhân mà biết được, sợ rằng đại tiểu thư sẽ gặp khó khăn đi?”
“Nô tài lớn mật, ngươi có biết tội của ngươi không?” Bạch Mộc Cận giận quát lên một tiếng, khiến vài người
ở đây kinh ngạc nhảy lên, trong lòng bồn chồn.
Xuân Nhi lại là đồ không biết
sống chết, trước Bạch Vân Hề có dặn dò phải cố ý làm trái ý đại tiểu thư, cho
nên ngạch cổ cãi: “Nô tỳ không biết mắc
tội gì!”
“Uyên ương, ngươi tới nói cho nàng, nàng phạm phải lỗi
gì!” Bạch Mộc Cận lười
nhiều lời với loại nô tài không lên được mặt bàn, chỉ biết bẩn đến nàng.
Uyên Ương hành lễ, khẽ mỉm
cười đi lên phía trước, nói: “Thứ nhất,
ngươi bất kính với chủ tử, chỉ trích chủ tử không đúng! Thứ hai, nhị thiếu gia
là do lão gia hạ lệnh phạt, không liên quan gì đến đại tiểu thư, ngươi lại
không phục, chính là không phục lão gia!”
“Ta…ta không có! Ngươi không nên nói bậy nói bạ!” Xuân Nhi khiếp đảm đến mức nói chuyện không còn lưu
loát. Hai tội danh này chỉ cần chứng thực thì nàng nhất định sẽ bị xui xẻo, quốc
công gia và lão phu nhân rất coi trọng quy củ, tuyệt đối sẽ không dung túng
nàng.
“Đã như vậy, dựa theo gia quy, đem Xuân Nhi ra ngoài
đánh ba mươi hèo đi, lại phạt lương nửa năm làm răn đe!” Bạch Mộc Cận cũng mặc kệ người khác có phản ứng gì,
nàng là đích nữ trưởng phòng, muốn trừng phạt một hạ nhân cũng là chuyện bình
thường.
Xuân Nhi vừa nghe mình sẽ bị
đánh liền vội vã cầu cứu nhìn Bạch Vân Hề, hy vọng nàng có thể ra mặt vì mình.
Bạch Vân Hề liếc mắt nhìn Bạch
Mộc Cận, yếu ớt nói: “Tỷ tỷ, dù sao Xuân
Nhi cũng là nha hoàn của ta, ngươi trừng phạt nàng cũng không hợp lí chút đi?”
Bạch Mộc Cận giống như đột
nhiên tỉnh ngộ, nói: “Nga… muội muội
không nói thì ta lại quên mất. Nha đầu Xuân Nhi lại là người bên cạnh muội muội,
chỉ sợ sau này sẽ mang tai họa đến cho muội muội. Muội muội là người nhân từ
hay nương tay, không thể quản lý hạ nhân tốt, làm tỷ tỷ đương nhiên là nên giúp
ngươi giáo huấn chúng một chút. Bằng không nếu để người khác biết lại nói nhị
tiểu thư phủ Quốc công không hiểu quy củ, dung túng hạ nhân bất kích với trưởng
tỷ và phụ thân!”
Bạch Vân Hề bị khí thế bức
người của Bạch Mộc Cận làm lùi lại hai bước, trong lòng sinh ra mấy phần khiếp
đảm nhưng lại không muốn thỏa hiệp như vậy, nàng không cam lòng nói: “Tỷ tỷ… Thật không nói đạo lý, ta đâu có
dung túng hạ nhân bất kính với phụ thân? Đừng có ngậm máu phun người!”