Chương 11 - Đích nữ phải ngoan độc: Phụ thân thiên vị
Đăng bởi Lãnh Tĩnh
Đăng lúc 7:15 AM
Bạch Thế Tổ nghe xong cũng sợ
đến toàn thân đều là mồ hôi lạnh, mặc dù nguyên nhân Đông vương bị phạt không
đơn giản chỉ như thế, nhưng mồi dẫn lửa đích xác chính là chuyện này.
Bạch Cao Hiên nghe xong lại
không cho là đúng, hừ lạnh một tiếng: “Tỷ tỷ cứ hù dọa người, chẳng qua là một
cái nghiên mực thôi, đắt tiền một chút thôi, đập vỡ thì làm sao?”
“Im miệng! Đồ nhi tử chẳng
ra gì này!” Bạch Thế Tổ nghe thế liền nổi giận, đúng là đồ không biết nặng nhẹ,
nếu lời này mà truyền ra ngoài, sợ rằng toàn gia phủ Quốc công đều sẽ bị liên lụy.
Bạch Cao Hiên ủy khuất không
nhịn được, bĩu môi: “Phụ thân, sao người lại mắng ta như vậy? Rõ ràng là Hiên
nhi bị ca ca cùng tỷ tỷ khi dễ mà! Người không vì Hiên nhi làm chủ thì thôi lại
còn mắng ta!”
“Không được nói bậy! Ta phạt
ngươi trở về chép sách mười lần, không được phép lại ra ngoài gây chuyện thị
phi!” Ngoài miệng Bạch Thế Tổ mặc dù hung dữ, nhưng xử phạt lại không đến nơi đến
chốn, rốt cuộc cũng không đành lòng xử nặng nhi tử bảo bối của mình.
Nhưng Bạch Cao Hiên lại thấy
như bị ủy khuất vô cùng lớn lao, kêu gào: “Phụ thân thiên vị! Thích ca ca mà
không thích Hiên nhi!”
Đích thực là thiên vị, nội
tâm Bạch Mộc Cận cười nhạo, có điều là thiên vị Bạch Cao Hiên. Phạm phải sai lầm
lớn như vậy mà lại dễ dàng bỏ qua, bất quá, thế cũng tốt, chỉ có như vậy, Bạch
Cao Hiên mới càng phạm phải lỗi lớn hơn nữa, cho đến tận một ngày vạn kiếp bất
phục!
“Hứa ma ma, còn không mang Nhị
thiếu gia về! Nếu lần sau Nhị thiếu gia còn tái phạm thì các ngươi cũng sẽ bị
phạt!” Bạch Thế Tổ nghiêm khắc nhìn mấy cái hạ nhân hầu hạ Bạch Cao Hiên.
Hứa ma ma sợ hãi đáp, vội
vàng mang Bạch Cao Hiên đi, cũng không để ý đến hắn đang cố giãy dụa, la hét ầm
ĩ. Trong lòng bà rõ ràng, một khi chọc giận lão gia thì thiếu gia là nhi tử của
lão gia tất nhiên là sẽ không bị phạt nặng gì, nhưng nô tài như bọn họ thì
không được may mắn như thế.
Bạch Thế Tổ thấy Bạch Cao
Hiên bị mang đi rồi mới đem vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với Bạch Mộc Cận cùng Bạch
Mộ Thần: “Cái nghiên mực này chỉ thiếu một góc nhỏ thôi, phụ thân sẽ tìm người
sửa lại. Hiên nhi tuổi vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện, không cố tình phạm lỗi.
Nếu các con mà để người ngoài biết được thì chắc chắn sẽ dẫn tai họa đến cho phủ
Quốc công ta. Cận nhi cùng Thần nhi nên lấy phủ Quốc công làm trọng!”
Lời này chính là khuyên cả
hai người bọn họ câm miệng lại, nuốt cái ủy khuất này vào bụng. Bạch Mộc Cận thầm
nghĩ, phụ thân này, thiên vị cũng quá mức!
Bạch Mộ Thần giật giật khóe
miệng, cuối cùng cũng không nói cái gì, chỉ là hồng hồng đôi mắt, nén xuống nước
mắt, cúi mình hành lễ, nói: “Vâng, hài nhi hiểu rõ!”
Bạch Mộc Cận cũng hơi khuỵu
đầu gối trước Bạch Thế Tổ, nhàn nhạt nói: “Phụ thân nói phải, nói đến cùng thì
con và Thần nhi đều là đích tử đích nữ phủ Quốc công, đương nhiên là phải để ý
đến bộ mặt của phủ Quốc công. Chỉ là Hiên đệ hình như rất thích nghiên mực của
Thần nhi, nữ nhi sợ hắn không hiểu chuyện lại náo ra vấn đề gì đó.”
“Ngươi yên tâm. Hắn sẽ không
sinh sự nữa, bằng không ta cũng không tha cho hắn! Hiên nhi còn nhỏ, các người
là ca ca, tỷ tỷ, vẫn là nên nhường nhịn, để toàn gia hòa hòa khí khí mới là tốt.”
Ngoài lời trong ý của Bạch Thế Tổ đều thiên về Bạch Cao Hiên.
Vì còn nhỏ cho nên có thể
làm xằng làm bậy? Vì còn nhỏ cho nên có thể bắt nạt huynh trưởng cùng tỷ tỷ?
Đúng là nực cười! Bạch Mộc Cận thật sự là thất vọng cực độ với phụ thân vô
lương tâm của nàng, nhìn ông mà có cảm giác buồn nôn hệt như với Lý Kế Tông kiếp
trước.
Nếu không phải vì cái phụ
thân vô lương tâm này, mẫu thân của nàng và Thần nhi làm sao có thể chết? Làm
sao có thể khiến nàng và Thần nhi có kết quả thê thảm đến vậy? Sau khi nàng gặp
chuyện không may, phủ Quốc công này, nửa điểm cũng chưa từng bôn ba giải oa cho
nàng, trái lại, đi cắt đứt quan hệ phụ thân và nữ nhi, không thừa nhận ông có một
nữ nhi như vậy.
Mặc dù Bạch Mộc Cận phẫn nộ
cùng căm hận, nhưng vẫn duy trì vẻ tôn kính, dịu dàng phúc phúc thân, nói: “Cẩn
tuân lời chỉ dạy của phụ thân! Chỉ là, nghiên mực này cũng không nên mang đi sửa,
nếu như bị thợ thủ công phát hiện ra lai lịch của nghiên mực thì sợ rằng sẽ phức
tạp.”
Nàng sẽ không để cho Bạch Thế
Tổ biết được nghiên mực này mặc dù trân quý nhưng không phải là đồ ngự ban.
Nghiên mực Đoan Khê được ngự ban chân chính, Mộ Thần sẽ không lấy ra dùng.
Bạch Thế Tổ nghe xong, cũng
thấy có lý, có thể sửa được nghiên mực này thì tất nhiên phải là thợ thủ công
là nhãn lực bất phàm, nếu phát hiện ra nghiên mực là đồ ngự ban thì sẽ không tốt.
Thế là ông đem nghiên mực trả
lại cho Bạch Mộ Thần, nói: “Thần nhi, sau này đừng lôi vật quý trọng ra dùng, cứ
giao cho mẫu thân bảo quản hộ đi, đợi đến khi ngươi trưởng thành thì lại lấy ra
sử dụng.”
Bạch Mộc Cận nghe xong liền
cả kinh, chính mình tựa hồ như đã quên chuyện này, đồ cưới của mẫu thân nàng sợ
là nằm trong tay Lục Ngưng Hương đi? Nhớ năm đó mình đi lấy chồng, đồ cưới của
mẫu thân lưu lại chẳng còn bao nhiêu, Lục Ngưng Hương dùng hàng giả đổi đi rất
nhiều đồ vật quý trọng. Nhìn bề ngoài thì đồ cưới của nàng có đến một trăm
gánh, nhưng lại không bằng nổi một phần mười đồ cưới của mẫu thân.
Nàng đã sống lại một lần,
quyết không cho phép bút tài sản này rơi vào tay Lục Ngưng Hương! Cũng tuyệt đối
không thể tiện nghi những người khác trong phủ Quốc công!
“Phụ thân, những thứ này chỗ
Thần nhi đều là do mẫu thân để lại cho đệ ấy tưởng niệm, chắc chắn đệ ấy sẽ giữ
gìn, không để tổn hại mảy may!”
Bạch Thế Tổ nghe thế, cưỡng
cầu nữa thì không ổn, trên mặt hơi ngượng ngùng, có chút bất mãn khi Bạch Mộc Cận
cự tuyệt.