Chương 10: Nghiên mực bị đập là đồ ngự ban
Đăng bởi Lãnh Tĩnh
Đăng lúc 10:23 AM
Bạch Cao Hiên bất thình lình
nghe thấy tiếng quát lớn, giật mình tuột tay, nghiên mực kia rơi xuống đất, mặc
dù không vỡ nhưng vẫn bị nứt.
Bạch Mộ Thần thấy thế, đau
lòng chạy đến, nhặt nghiên mực lên, cầm ở trong tay, nhìn một góc bị thiếu hụt
kia liền đỏ cả vành mắt. Đây là đồ mẫu thân để lại, là bảo bối của hắn, cho tới
bây giờ hắn cũng chưa từng thấy mẫu thân, chỉ có thể nhìn nghiên mực mà tưởng
tượng giọng nói, dáng điệu và nụ cười của mẫu thân.
Bạch Mộc Cận hình bộ dáng
kia của đệ đệ, cũng đau xót trong lòng, đứa nhỏ này nhất định là nhớ mẫu thân
đi? Nàng làm tỷ tỷ, thật sự không chỉ ngu ngốc mà còn là đồ khốn nạn, nhiều năm
như vậy, vẫn bị ba mẫu tử kia che mắt, chưa từng chân chính quan tâm đến ấu đệ
của chính mình, cuối cùng còn để hắn chết không minh bạch.
Nàng nói thầm ở trong lòng: Mộ Thần, cả đời này, tỷ tỷ có liều cái mạng
này cũng nhất định bảo vệ đệ chu toàn, vật thuộc về đệ tuyệt đối sẽ không bị
người khác chiếm đi nữa.
Lúc này, Bạch Thế Tổ bước
vào, trợn mắt nhìn Bạch Cao Hiên, quát: “Ta
ở bên ngoài liền nghe thấy ngươi ồn ào náo động, đang làm loạn cái gì?”
Bạch Mộc Cận và Bạch Mộ Thần
vừa thấy Bạch Thế Tổ, lập tức cung kính hành lễ: “Phụ thân!”
Bạch Thế Tổ gật gật đầu,
không có biểu tình gì, mắt nhìn chằm chằm Bạch Cao Hiên. Tiểu tử Bạch Cao Hiên
này, vừa thấy Bạch Thế Tổ liền mếu máo. Con ngươi đỏ lên đầy ủy khuất nhào đến
trên đùi Bạch Thế Tổ, ôm hông ông, nói: “Phụ
thân, người đã tới rồi. Tỷ tỷ cùng ca ca hùa nhau bắt nạt Hiên nhi, Hiên nhi thật
khổ!”
Ác nhân cáo trạng trước, Bạch
Mộc Cận cười nhạo trong lòng, đáng tiếc, những lời vừa nãy của hắn đã bị Bạch
Thế Tổ nghe rõ ràng rành mạch đi? Hắn là kiêu ngạo ngang ngược đến mức nào.
Bạch Thế Tổ vốn đang ở bên
ngoài nghe thấy Bạch Cao Hiên nói những lời không có giáo dưỡng kia, nổi giận
lôi đình đi vào, chuẩn bị răn dạy một trận. Nhưng khi nhìn tiểu nhi tử nước mắt
lưng tròng, bộ dáng ủy khuất, ông lại mềm lòng.
Ngữ khí không tự chủ mà hòa
hoãn một ít, hỏi: “Vì sao con lại đập
nghiên mực của Thần nhi?”
“Phụ thân, không phải như người nghĩ đâu, là ca ca đập
vỡ nghiên mực của con khi ở học đường. Con chỉ muốn ca ca bồi thường con thôi,
thế mà ca ca không chịu. Đại tỷ còn nói chuyện giúp ca ca, Hiên nhi nhất thời
giận quá, chỉ là muốn ca ca nhận lỗi nên mới cố ý nói là đập vỡ nghiên mực chứ
không thật sự muốn đập. Con là bị phụ thân làm giật mình nên mới không cẩn thận
làm nghiên mực rơi xuống!”
Bạch Cao Hiên luôn mồm chỉ
trích Bạch Mộ Thần cùng Bạch Mộc Cận ỷ lớn hiếp nhỏ, lấy đông áp ít, hắn là người
bị hại đáng thương, ủy khuất nhất.
Nói xong còn len lén quay đầu
lại nhìn Bạch Mộ Thần cùng Bạch Mộc Cận, trong mắt đều là khiêu khích.
Bạch Mộ Thần muốn tiến lên
biện bạch lại bị Bạch Mộc Cận lặng lẽ kéo lại. Thần nhi giờ có nói gì cũng vô dụng,
còn phải xem tâm Bạch Thế Tổ có chính hay không.
Bạch Thế Tổ nhíu mày, hỏi Bạch
Mộ Thần: “Ngươi phá hủy nghiên mực của
Hiên nhi?”
“Phụ thân, không phải thế! Là Tiểu Hổ Tử ngáng chân
con, con không cẩn thận ngã sấp xuống mới làm rơi nghiên mực, Thần nhi không phải
cố ý!” Bạch Mộ Thần giải
thích, ngữ khí hơi nôn nóng, dường như rất sợ phụ thân hiểu lầm hắn.
Bạch Thế Tổ liếc mắt nhìn
thư đồng Tiểu Hổ Tử bên cạnh Bạch Cao Hiên, liền thấy hắn co rúm lại, thế là biết
chuyện này là có trò mèo bên trong.
Bạch Cao Hiên nghe lời Bạch
Mộ Thần xong, cũng không chờ Bạch Thế Tổ hỏi, lập tức phản bác: “Ca ca, ca nói thế là đang ám chỉ Hiên nhi
cố ý làm ca đập vỡ nghiên mực sao? Ca rõ ràng có lỗi trước còn muốn đổ tội cho
ta! Uổng công ta còn tưởng ca là ca ca tốt nhất!”
“Đệ…” Bạch Mộ Thần tức đến thở dốc, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến đỏ bừng, lại
không biết phản bác thế nào.
“Phụ thân, Thần nhi không cẩn thận đập vỡ nghiên mực của
Hiên nhi đúng là có lỗi trước. Bất quá cũng chỉ là chuyện nhỏ, Thần nhi cũng đã
đáp ứng mua nghiên mực mới bồi thường Hiên nhi, đúng không, Thần nhi?”
Bạch Mộ Thần đỏ vành mắt, vì
sao mọi người đều đối xử với hắn như vậy? Rõ ràng là hắn không sai, nhìn nghiên
mực thiếu mất một góc trong tay, trong lòng đau đớn, nước mắt trào lên hốc mắt nhưng
lại không để cho nó rơi xuống.
Bạch Mộc Cận nhìn hắn như vậy,
rất đau lòng, nhưng cũng không thể đi an ủi hắn vào lúc này. Cầm lấy nghiên mực
khi ở trong tay hắn, kinh ngạc nói: “Ô
kìa, phụ thân, không xong!”
Bạch Thế Tổ cả kinh, không
biết sao nàng lại đột nhiên nói như vậy, hỏi: “Chuyện gì mà ngạc nhiên như thế?”
“Phụ thân đại nhân, cái nghiên mực này hình như là của
hồi môn của mẫu thân. Người cũng biết ngoại tổ phụ luôn luôn yêu thích nghiên mực,
Hoàng thượng thưởng cho ngoại tổ phụ cũng không ít. Cái nghiên mực mà mẫu thân
để lại cho Thần nhi chính là đồ ngự ban, bây giờ bị Hiên nhi đập bể, chẳng phải
chính là tội đại bất kính?”
Trên mặt Bạch Mộc Cận bởi vì lo lắng và sợ hãi mà hơi nhăn lại, biểu cảm không
biết làm sao nhìn phụ thân của mình.
Bạch Thế Tổ cầm lấy nghiên mực,
nhìn kĩ, quả nhiên là nghiên mực Đoan Khê cực phẩm. Chỉ là trước đây ông cũng
chưa từng thấy qua, cũng không biết nhi tử lại dùng nghiên mực tốt như vậy. Nếu
như đúng thật là vật ngự ban thì tội danh của Hiên nhi là rất lớn.
Bạch Mộc Cận thấy trên mặt Bạch
Thế Tổ đổi sang màu sắc không dễ nhìn thì nói tiếp: “Cận nhi nghe nói, năm đó, thế tử Đông vương cũng là không cẩn thận làm
vỡ bình hoa ngự ban, kết quả làm liên lụy đến một nhà Đông vương bị biếm làm thứ
dân, còn đem thế tử Đông vương đày đến Nam Cương. Hắn là chất tử của Hoàng đế bệ
hạ còn thế, nếu là Hiên đệ, không biết sẽ thành thế nào!”